NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 2792

Hai người quấn lấy nhau, cả căn phòng kiều diễm bỗng chốc cực kỳ của

hài hòa như trước.

Sáng sớm hôm sau, Tô Song Song còn chưa tỉnh giấc, cảm thấy trên

ngực bị có cái gì đó đè nặng, làm cho cô thở không nổi, cô vô thức đẩy đẩy,
cũng không giảm bớt áp lực, ngược lại còn bị cái gì đó ôm lấy chặt hơn, hô
hấp càng thêm khó khăn.

Tô Song Song mơ mơ màng màng mở mắt, liền thấy mình trước mặt

mình rõ ràng là một cánh tay to lớn thì hơi sửng sốt, chớp chớp mắt mấy
lần, nhớ ra chuyện xảy ra đêm qua.

Cô nửa tỉnh nửa mơ bỗng trợn tròn mắt, dùng sức đẩy Tần Mặc nhưng

lại không ích gì, căn bản Tần Mặc chẳng chút động đậy.

Tô Song Song trợn tròn mắt, cô lại đẩy, người của Tần Mặc dường như

đã bị dính chặt vào người cô, làm thế nào cũng không thể gỡ ra được.

"Khụ khụ!" Tô Song Song ho hai tiếng, Tần Mặc không phản ứng, Tô

Song Song nhíu mày, hét lên: "Anh buông tay ra!"

"Rốt cuộc em có bao nhiêu cái đuôi? Dám lớn tiếng như vậy?" Tối hôm

qua Tần Mặc cũng hơi sốt nhẹ, hơn nữa cả đêm còn như vậy, lúc này thực
sự mệt mỏi, ánh mắt anh nhìn Tô Song Song, giọng nói rất không kiên
nhẫn.

"Anh mới có đuôi ấy!" Tô Song Song nói xong lại giật giật nhưng Tần

Mặc cho dù đã thức dậy cũng không chịu buông Tô Song Song ra.

"Anh buông ra đi! Ôm cái gì mà ôm!" Tô Song Song thật sự không nhẫn

nại được nữa, bị anh ức hiếp cả đêm, điều có thể làm đều đã làm rồi, lúc
này anh vẫn còn dính lấy cô, khiến cô cảm thấy khó chịu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.