Tô Song Song bật tất cả đèn trong phòng mình lên, ánh sáng đột nhiên ập
đến khiến cô chói mắt, nhưng vẫn không làm cô suy giảm phiền muộn
trong lòng.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân trầm ổn khiến Tô Song
Song ngay lập tức phấn chấn hẳn lên, vội vàng đứng dậy, bởi vì bối rối mà
vấp chân vào ghế, đau đến mức vội co một chân lên xoa xoa.
Cô cắn môi, đem tiếng hô đau nhức nghẹn trở về, vội vàng áp mặt lên
cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài. Tần Mặc đứng trước cửa vài
giây, sau đó lại quay người đi vào thang máy. Tô Song Song cong môi cười,
làm tay thành hình chữ V, xem ra Tần Mặc phải đi tìm bảo vệ để mượn chìa
khóa rồi.
Cô nhẹ nhàng dựa lưng vào cửa im lặng chờ Tần Mặc trở về, dự định sẽ
đi qua châm chọc khiêu khích anh một phen. Nhưng đợi tới lúc khóe miệng
tươi cười cũng trở nên cứng ngắc vẫn không thấy bóng dáng Tần Mặc đâu.
Cô vừa xoa bóp cơ mặt tê rần vì cười quá lâu, vừa nhìn đồng hồ trên tay,
trong lòng nổi lên nghi hoặc. Tên kia rốt cuộc đến nơi nào lấy chìa khóa,
chắc không phải đi sao hỏa luôn chức? Cũng đã đi nửa giờ vẫn chưa trở lại?
Tô Song Song bắt đầu cảm thấy bất an, đang lo lắng thì ngoài cửa truyền
đến tiếng vang. Cô không hề nghĩ ngợi liền mở cửa, sau đó ra vẻ trùng hợp
nhìn qua phòng cách vách.
Vừa nhìn tới, Tô Song Song liền sửng sốt. Quần áo trên người trên người
Tần Mặc đã hoàn toàn ướt đẫm, tóc cũng ướt nhẹp, những giọt nước nhỏ
vẫn còn đang thi nhau lăn từ trên trán anh xuống phía dưới.
Tần mặc trước giờ luôn cao ngạo sạch sẽ giờ phút này lại trở nên chật vật
không chịu nổi. Nghe được tiếng động, Tần Mặc quay đầu nhìn Tô Song
Song liếc mắt một cái, trong đôi mắt sắc bén đầy vẻ không kiên nhẫn, việc