"Buông tay." Giọng nói của Tần Mặc rất bình thường, thế nhưng lại càng
bình thường, thì càng khiến người ta sợ hãi.
Dương Hinh cũng đi tới, vươn tay giữ lấy Bạch Tiêu, trong lòng cô vẫn
còn ôm chút suy nghĩ muốn dò xét tâm tư Bạch Tiêu, vì vậy nên khi mở
miệng khuyên nhủ liền tránh nặng tìm nhẹ: "Bạch Tiêu, buông tay, bây giờ
tìm được cô Tô mới là chuyện quan trọng nhất!"
"Tần Mặc! Anh không thấy có lỗi với Hinh nhi sao!" Bạch Tiêu gầm nhẹ
một tiếng, ra vẻ muốn huơ quyền đánh thế nhưng Tần Mặc lại nhanh hơn
anh một bước, trực tiếp vung một đấm tới.
Một đấm này của Tần Mặc đánh cho Bạch Tiêu trở tay không kịp, trực
tiếp buông lỏng tay lui về phía sau một bước, tay trái anh theo bản năng che
lấy gò má đang đau đớn không thôi của mình, trong mắt đầy khó tin.
Tần Mặc lại có thể ra tay với anh? Anh ta làm việc không biết xấu hổ
như vậy, lại còn có mặt mũi mà đánh người! Bạch Tiêu càng nghĩ càng
giận.
Tần Mặc lạnh lùng nhìn lướt qua Dương Hinh, anh tự nhiên nhìn ra là cô
ấy cố ý không nói ra chân tướng, anh hơi hơi híp mắt, đối với việc cô làm
chậm trễ thời gian của mình, vô cùng tức giận.
Dương Hinh bị Tần Mặc quét qua như thế, trong lòng run lên, có chút áy
náy cúi đầu, đối với sự nhỏ mọn mới vừa rồi của mình cũng cảm thấy có
chút khinh thường.
Hiện tại đã là lúc nào, cô lại chỉ nghĩ tới bản thân, cứu Tô Song Song
mới là chính yếu nhất, cô không những không giúp một tay, ngược lại còn
trả lại thêm cho anh phiền phức, làm cho Bạch Tiêu và Tần Mặc trở mặt
thành thù, thật là đáng chết!