Cho nên lần đầu tiên anh thỏa hiệp khi bị người khác uy hiếp như thế,
Tần Mặc lên xe của cô ta xong, liền nhận được điện thoại của Tô Song
Song, tuy anh biết đây không phải chỗ để nói chuyện, nhưng lại sợ cô nghĩ
nhiều, nên liền giải thích một câu.
Nhưng là Tần Mặc chủ động giải thích như vậy, lại khiến cô càng thêm
nghi ngờ, tính cách của anh, đột nhiên chủ động giải thích, khẳng định là
không phải nói dối thì cũng là trộm cắp.
Tô Song Song liền cảm thấy cổ họng trở nên căng thẳng, miệng lưỡi khô
đắng, cô nuốt nước miếng một cái, hít vào một hơi thật sâu, nói một câu:
“Tần Mặc, anh ở đâu, quay lại đi?”
Tần Mặc vừa nghe thấy giọng nói mềm mại của cô kêu anh trở lại, khói
mù trong lòng tiêu tán đi không ít, nhưng cũng có chút khó khăn, nếu
không nói ra một lý do thật tốt, chắc chắn cô sẽ nghĩ nhiều.
Tần Mặc nhìn thoáng qua Thẩm Ôn Uyển ngồi bên cạnh, hơi cau mày,
anh tuyệt đối không thể không có chuyện gì lại nói với Tô Song Song là
mình đang ở cạnh Thẩm Ôn Uyển.
Anh thở phào nhẹ nhõm, tuy cực kỳ không muốn, nhưng cũng chỉ có thể
lừa gạt cô một lần, anh khàn khàn cổ họng nói: “Bạch Tiêu tìm tôi, tôi sẽ
lập tức trở về.”
Đầu Tô Song Song, sau khi nghe câu nói của anh, liền gục xuống, trong
mắt tràn đầy cô đơn, cô cười khan một tiếng: “Ừ, chờ anh trở về.”
Cô nói xong liền cúp điện thoại, một câu tạm biệt cũng không muốn nói,
cô đứng ở cửa, liền cảm thấy chân trái của mình lại nổi lên từng trận đau
đớn.
Cô cúi đầu đã thấy, không biết từ khi nào, chân trái lại bước tiếp bậc cầu
thang, đang chống đỡ toàn bộ sức nặng của cơ thể.