NĂM THÁNG VÔ ĐỊNH- GẶP EM NGÀY XUÂN PHÂN - Trang 100

Trong khu rừng phía Tây Hồ Nam bắt đầu xuất hiện nhiều người đi

tìm kiếm, có ba phía khác nhau nhưng cùng một mục tiêu...

Khi đã ngủ đủ giấc, Diệp Dao vươn vai tỉnh dậy, trong người cảm thấy

tốt hơn rất nhiều, cô quay sang phía An Thực, thấy hắn vẫn ngủ, liền chậm
trãi lại gần. Theo như trí nhớ của cô, An Thực nhìn dịu dàng và yên bình
nhất là lúc ngủ.

Diệp Dao im lặng, khuôn mặt An Thực rất nhợt nhạt, xem ra hắn vẫn

chưa hạ sốt. Mỗi khi nhìn hắn, trong lòng đều dâng lên một nỗi chua xót
khó tả... Cô khẽ thở dài.. Ngày trước, nếu không phải hắn là người gây ra
vụ việc đó, có lẽ cô đã chấp nhận an phận mãi mãi bên cạnh An Thực.

Cuộc đời vốn dĩ đầy bất ngờ, chỉ trách ông trời quá tàn nhẫn, trêu đùa

hai người suốt mười mấy năm...

Diệp Dao vô thức vươn tay chạm vào khuôn mặt An Thực, hơi ấm từ

tay truyền lên, đột nhiên bị nắm chặt khiến cô giật mình. An Thực mở mắt,
ngây người nhìn cô.

Diệp Dao vội giữ bình tĩnh, chỉ thấy khuôn mặt An Thực giống như

vừa gặp chuyện gì đó rất kinh hoàng nên sửng sốt, lần đầu tiên Diệp Dao
trông thấy vẻ mặt này, cô cất tiếng “S... sao vậy?”

An Thực trầm mặc, khóe môi nhợt nhạt khẽ giương lên, nén một tiếng

thở dài, khẽ nói “Tôi đã có một giấc mơ thật đẹp, về em và cả về tương lai
chúng ta, nhưng đáng tiếc đó chỉ là mơ...”

Diệp Dao rút tay lại, quay mặt đi chỗ khác, không nói gì thêm. Một

khắc khi hắn nói câu đó, khiến tim cô đập thình thịch. Không nghĩ ngợi
thêm, cô ngồi bên đống lửa sớm đã tàn từ rất lâu. Một lúc sau lại nghe tiếng
gọi “Dao nhi...”

Cô không quay lưng lại, đáp “Gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.