NĂM THÁNG VÔ ĐỊNH- GẶP EM NGÀY XUÂN PHÂN - Trang 147

Cô nên đi đâu đây, không thể trở về nhà, càng không thể cầu cứu cảnh

sát. Bởi vì hiện tại, cô là kẻ cấu kết với tội phạm. Còn nếu cứ lang thang
trên đường, tên đó sẽ bắt được. Hiện tại, chỉ có một nơi, một người có thể
bảo vệ cô, chính là An Thực... Nhưng từ đây đến biệt thự "Nguyệt" rất xa.
Tuy chưa ra khỏi trung tâm Thượng Hải quá xa, nhưng để đến đó cũng
không phải chuyện nhỏ.

Diệp Dao loạng choạng bước, mồ hôi nhễ nhại, đau chết mất. Không

biết đã đi bao lâu mới có thể nhìn thấy dãy rừng trúc cao lớn rậm rạp trong
đêm đen. Hai mắt Diệp Dao mờ dần, nhưng cô phải cắn răng để thật tỉnh
táo. Cô sắp đến được Nguyệt, chỉ cần len qua khu rừng trúc này,... Cuối
cùng, cơ thể Diệp Dao ngã phịch xuống đất bất tỉnh, trong tâm không
ngừng gọi tên An Thực...

__________

Trời gần sáng, An Thực đột nhiên bật tỉnh, tim đập mạnh, trong tâm

dâng lên một cảm giác bất an, không biết vì sao. Hình như, hắn vừa mơ
thấy Diệp Dao bị thương, bị người ta truy bắt... An Thực xoa xoa mi tâm,
rời khỏi giường, vết thương ở vai cùng dần khỏi nên hắn sẽ đi gặp Diệp
Dao, phải tận mắt thấy cô bình an mới yên tâm...

__________

"Cái gì, là ai đã đưa Tiểu Dao đi?" Dương Cảnh Kiệt hét lên, không

thể tin những gì Lão Từ nói. Sáng sớm đội trưởng đã gọi cả đội tập trung
gấp, vừa đến thì nhận được tin Diệp Dao đã biến mất khỏi trại giam, nghe
cảnh sát canh gác nói có hai cảnh sát đến đưa cô đi theo lệnh của sở trưởng.

Lão Từ nhíu mày trầm tư "Chuyện này không thể bỏ qua được..."

"Chú Từ, chú Từ, xảy ra chuyện lớn rồi." Du Phong từ ngoài cửa, hấp

tấp chạy vào "Chiếc xe ngày hôm qua đưa chị Diệp đi đã bị nổ, cách trung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.