NĂM THÁNG VÔ ĐỊNH- GẶP EM NGÀY XUÂN PHÂN - Trang 162

"Á..." Đột nhiên An thực kéo áo choàng tắm Diệp Dao xuống khiến cô

giật mình giữ chặt, hét lên.

"Bôi thuốc."

"Không cần, tôi tự làm được." Hắn không thể nói trước rồi mới làm

sao? Hơn nữa, lại còn dám cởi áo cô như vậy, cô vừa mới tắm, không có
mặc gì bên trong hết.

An Thực tay mở hộp thuốc, không hứng thú nói "Đầu và tay của em

có thể bẻ ra đằng sau để bôi thuốc sao?" Sau đó thẳng tay bôi thuốc vào chỗ
bị thương.

Diệp Dao giật mình, xoay người gạc tay hắn ra "Chết tiệt, không biết

đau sao?"

An Thực nhướn mày nhìn khuôn mặt giận dữ đến đỏ chót của cô, mắt

lướt xuống dưới huýt sáo một cái, Diệp Dao vội đưa tay che lại, mím chặt
môi, mắng "Hạ lưu!"

"Là em tự đưa ra trước mặt tôi đấy nhé."

"Chú cút ra ngoài cho tôi." Diệp Dao xoay người lại, tên khốn An

Thực, thật không biết xấu hổ còn ở đó trêu chọc cô?

"Được rồi, ngồi yên, tôi sẽ nhẹ tay." An Thực lấy khăn tắm trên bàn

đưa cho cô, Diệp Dao nhận lấy che phía trước ngực, vẫn còn tức giận nên
không nói câu nào. An Thực cẩn thận thoa thuốc, vì bị va đập mạnh nên
xuất hiện những vết thương lớn nhỏ đầy tấm lưng mảnh mai, mỗi lần chạm
vào Diệp Dao đều cắn răng, nắm chặt tay để không kêu đau, cả cơ thể run
bần bật, khiến hắn lòng đầy đau xót.

Nhớ tới những lời cô nói lúc hôn mê, hắn chợt cất tiếng "Tôi không

biết năm đó Lâm Triển đã nói những gì với em, nhưng, ngoài việc tôi giấu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.