NĂM THÁNG VÔ ĐỊNH- GẶP EM NGÀY XUÂN PHÂN - Trang 161

An Thực bình thản nhìn cô, ánh mắt vô tình liếc nhìn xương quai xanh

và nơi đẫy đà qua khe hở áo tắm, bất giác mộ dòng điện truyền lên não.
Diệp Dao đau chân không để ý, hốc mắt dần đỏ lên, vừa nãy chân cô đập
vào giường nên bây giờ vô cùng đau đớn "An... Thực... đau... quá đi
mất...."

An Thực bừng tỉnh, phát hiện mặt cô biến sắc, vội nâng người dậy

"Sao vậy? Chân bị đau sao?"

"Phải... tất cả là tại chú, vào phòng người khác không biết gõ cửa

sao?" Diệp Dao đột nhiên phát hỏa, lớn tiếng mắng.

An Thực lấy hộp cứu thương trong tủ, rồi quỳ một chân dưới đất, Diệp

Dao lập tức cất tiếng "Làm gì vậy?"

"Kiểm tra vết thương."

Diệp Dao cất tiếng "Tôi đã khỏe hơn rồi, tôi muốn về nhà."

"Nhà? Đây chính là nhà của em." An Thực cầm khăn bông lau vết

thương, cô rùng mình một cái, cắn răng nói "Không phải."

"Từ trước đến nay, đây vẫn là nhà của em, bây giờ là vậy, sau này, mãi

mãi vẫn vậy." Băng bó vết thường lại, An Thực đưa mắt nhìn Diệp Dao
khiến cô có chút ngượng, quay mặt về hướng khác "Tôi muốn về chung
cư."

Hắn đứng dậy ngồi sau lưng Diệp Dao "Em nghĩ bây giờ có thể về

đó?" Hắn được biết, cảnh sát đang ráo riết tìm cô, không phải là tìm một
người bị mất tích mà là tìm tội phạm. Chung cư nơi cô sống đều được cảnh
sát túc trực 24/24, đợi lúc cô xuất hiện sẽ bắt lại.

"..." Diệp Dao dường như đã quên mất mình đã trở thành tội phạm,

không ai có thể giúp cô rửa sạch nỗi oan này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.