NĂM THÁNG VÔ ĐỊNH- GẶP EM NGÀY XUÂN PHÂN - Trang 45

An Thực gắp vào chén Diệp Dao một miếng thịt, cất giọng "Ăn thử

xem."

Cô ăn thử, không tệ. Cứ coi như vì hắn giúp cô nhanh chóng bắt cướp

nên cùng ăn một bữa. An Thực nhìn cô ăn cơm, khóe miệng khẽ giương
lên, thong thả dùng bữa. Hắn đã chờ đợi rất lâu mới có thể cùng cô ngồi ăn
cơm chung. Diệp Dao vẫn là cô bé hắn hết lòng yêu thương.

Một lúc sau điện thoại bất chợt reo lên, Diệp Dao nhận được thông

báo ở sở cảnh sát, nên phải đi về. An Thực nhíu mày, tại sao trên đời này
lại có lắm kẻ phá rối chuyện của hắn như vậy? Diệp Dao dùng khăn tay lau
miệng, cất tiếng nói "Tôi phải về rồi."

"Dao nhi...."

Chính là lúc Diệp Dao đưa tay mở cửa, liền bị một cánh tay to lớn

chặn lại, An Thực đứng ngay sau lưng, khoảng cách rất gần khiến tim cô
đập mạnh. Giọng nói trầm ấm, đầy nam tính khẽ vang "Có một chuyện, tôi
nhất định phải nói với em."

Diệp Dao cố gắng giữ bình tĩnh "Chú nói đi."

".... Tôi nhớ em."

Câu nói của hắn khiến cô đầy kinh ngạc. Ngay từ khi gặp lại, hắn đã

muốn nói ba chữ ấy, chỉ là, không có cơ hội. Hắn biết, mình đã gây cho
Diệp Dao tổn thương rất lớn, muốn cô chấp nhận hắn một lần nữa là
chuyện rất khó. An Thực nói tiếp "Năm năm qua, chưa một lần tôi ngưng
nghĩ về em, ngay cả thở tôi cũng dành để nhớ em. Nếu có thể, tôi ước mình
đủ dũng cảm để vứt bỏ mối tình này, nhưng lại không thể."

Diệp Dao trầm mặc, khoảnh khắc ấy, tim cô rung động mãnh liệt. Cơ

thể không cách nào di chuyển, từ khoảng cách này, cô có thể cảm nhận
được hơi thở thanh lạnh cùng nhịp tim vội vã của An Thực, cô nắm chặt vạt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.