NĂM THÁNG VÔ ĐỊNH- GẶP EM NGÀY XUÂN PHÂN - Trang 43

Vì không có bằng chứng chứng minh An Thực là người đã giết hai

thanh niên kia, sở cảnh sát đành phải thay đổi hướng đi và điều tra lại.
Nhưng họ vẫn cho rằng việc này có liên quan đến An Thực. Chỉ cần có
bằng chứng sẽ bắt được hắn. Nếu cảnh sát có thể loại được một người có
tiếng tăm lớn như An Thực thì đất Trung Hoa này sẽ bớt loạn hơn.

Diệp Dao hiện đang đi tuần tra, xem xét xung quanh, nạn nhân bị vứt

xác ở góc sông Hoàng Phố, thì nên kiểm tra ở đó. Đột nhiên, tiếng kèn xe
hơi vang lên, Diệp Dao quay lại, cặp mắt ghét bỏ không muốn nhìn người
đàn ông trong xe. An Thực nghiêng đầu ra ngoài, cất tiếng "Tôi mời em ăn
cơm."

Diệp Dao không quan tâm, chân bước đều bỏ đi. An Thực nhấn ga

chạy theo "Có cần tôi bế em vào xe không?"

Cô vẫn không để ý, hắn dừng xe, bước xuống chặn trước mặt cô, đôi

mắt hiện rõ không vui, Diệp Dao bình thản nhìn thẳng hắn, không có ý
muốn nói chuyện, An Thực nắm tay cô kéo đi, mày liễu nhíu lại, cô cố
gắng thoát tay "Chú điên sao? Bỏ ra."

Gần đó vang lên tiếng hét "Ăn cướp, giúp tôi, làm ơn bắt cậu ta lại."

Diệp Dao nhìn tên cướp chạy lướt qua, tay vung mạnh, hất An Thực

ra, chạy theo. Hắn ngạc nhiên, thấy cô mặc cảnh phục, chân mang giày đế
cao chạy rất nhanh. Miệng rủa thầm một câu "Thằng khốn, làm gián đoạn
việc của ông." Sau đó cũng đuổi theo.

Diệp Dao hét lên "Đứng lại." nhưng tên cướp không nghe, trên đường

bỏ chạy còn đẩy ngã mấy người. Đột nhiên hắn đứng lại, cô còn chưa hiểu
chuyện gì xảy ra đã thấy An Thực dùng một cước đánh ngã tên cướp xuống
đất. Cô nhíu mày chạy đến còng tay hắn ta, giờ thì cô đã biết: Trong cuộc
rượt đuổi, câu nói vô dụng nhất chính là "đứng lại".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.