NĂM THÁNG VÔ ĐỊNH- GẶP EM NGÀY XUÂN PHÂN - Trang 7

Buổi tối, An Dao nằm trên giường đọc sách, hôm nay đột nhiên không

ngủ được. Bên ngoài nghe có tiếng lạch cạch mở cửa, An Dao giật mình,
không lẽ hắn đã về. Cô chạy ra mở cửa, đôi chân trần chạy nhanh xuống
sảnh. Ánh mắt hiện lên tia hốt hoảng khi nhìn thấy bên hông phải của An
Thực loang lỗ đầy màu tươi. "Chú, chú sao vậy?"

An Thực nhíu mày, ngước mắt nhìn cô "Sao còn thức?"

"Chú bị thương rồi."

"Không sao, đi ngủ đi." An Thực hất mặt về phía phòng ngủ, sau đó

lướt qua cô đi về phòng. An Dao đi theo phía sau, tay sẵn tiện cầm hộp cứu
thương.

"Chú, để con băng vết thương."

"Không cần, con về phòng đi." Cô còn quá nhỏ để thấy cảnh tượng

này.

An Dao cố chấp không nghe, vẫn ngồi im dưới sàn, tay cầm bông

băng. Hắn không thích nói nhiều nên mặc kệ cô. An Dao nhìn vết thương,
mặt tái nhợt, tay run run cầm lấy bông cầm máu. An Thực xoa đầu cô "Con
về phòng đi, chú tự lo được."

An Dao lắc đầu, chậm trãi lau sạch máu, ba cô lúc trước làm bác sĩ,

An Dao thường hay thấy ba băng bó cho người khác nên rất thành thạo, chỉ
là sao hắn chảy nhiều máu nhiều vậy?? "Chú không đau sao?"

Trán An Thực chảy vài giọt mồ hôi, đau? Hắn lăn lộn trong xã hội đen

mười mấy năm, trên người đầy vết thương, bao nhiêu đây nhằm nhò gì. An
Dao cẩn thận quấn băng lại, bàn tay nhỏ ướt đẫm màu đỏ. Cô đang rất sợ,
sợ rằng hắn sẽ không qua khỏi. An Thực cất tiếng "Được rồi, cứ để đấy."

"Chú, chú dạy con võ nhé."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.