NĂM THÁNG VÔ ĐỊNH- GẶP EM NGÀY XUÂN PHÂN - Trang 92

Diệp Dao vươn tay lau khóe mắt, khuôn mặt vô cùng tức giận, hắn

dám đùa cợt cô như vậy. An Thực khẽ cười, gượng người ngồi dậy “Em lo
cho tôi vậy sao?”

Diệp Dao nhíu mày "Rõ ràng lúc nãy, chú..."

"Tim người nằm bên trái."

Lúc nãy do cô rối quá nên không để ý, Diệp Dao có chút xấu hổ,

nhưng vẫn giữ bình tĩnh "Tôi đỡ chú đi tìm hang trú tạm." Dù sao hắn đã
cứu cô, coi như đáp lễ. Diệp Dao vươn tay đỡ hắn đứng dậy.

An Thực bước từng bước nặng trĩu, cơ thể mệt mỏi phải dựa vào Diệp

Dao. Cô dùng sức đỡ An Thực, cảm nhận hơi thở khóc nhọc của hắn, xem
ra vết thương thật sự rất nặng. Đi được một lúc, Diệp Dao phát hiện cái
hang gần đó, hít một hơi thật mạnh, nhanh chóng đỡ An Thực đến.

Hắn cười nói "Em có nghĩ đó là hang gấu không?"

Diệp Dao nhíu mày "Tốt nhất chú nên im đi."

An Thực cười khẽ, có khi Diệp Dao thật sự không biết hắn đang làm

gì. Nói những câu khiến người khác phát điên. Để hắn nằm trên thảm cỏ, cô
thở dài, hắn quả thực rất nặng.

Diệp Dao xoay người, cổ tay liền bị ai đó nắm lại “Em định đi đâu?”

“Tôi đi kiếm vài cành cây để đốt lửa.” Dù sao bọn họ cũng không thể

ra khỏi đây sớm, vẫn nên tìm ít cành cây để nhóm củi, và thức ăn.

An Thực rời tay, khẽ nói “Nhớ quay về sớm.” rồi mệt mỏi nhắm mắt.

Diệp Dao không nói gì, đối với các loại trái cây rừng cô có chút am

hiểu, Diệp Dao không đi quá xa, nhặt đủ củi rồi thì quay về. Nhìn An Thực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.