NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 134

“Không được!”. Lâm Gia Mạt nói rất kiên quyết: “Chuyện này

không được để các cô giáo biết! Tô Khải nói sẽ bị khai trừ khỏi đội
đấy! Không cẩn thận còn bị kỉ luật nữa!”.

“Thế làm thế nào bây giờ!”. Phương Hồi nói như chuẩn bị

khóc.

“Về rồi! Về rồi!”. Lâm Gia Mạt nhảy bật dậy, chỉ ra ngoài cửa

sổ hét: “Cậu nhìn kìa!”.

Phương Hồi liền kéo ngay Lâm Gia Mạt chạy xuống sân, họ

gặp Tô Khải ở cổng trường, Lâm Gia Mạt vội kéo anh lại nhìn một lượt
từ đầu xuống chân, từ phải sang trái.

“Anh không sao chứ?!”. Lâm Gia Mạt hỏi.

Tô Khải liền cười và khua tay, giơ hai ngón tay thành hình chữ V

lên: “Ổn rồi!”.

“Lạy trời lạy đất!”. Lâm Gia Mạt đan mười ngón tay vào nhau

cầu nguyện: “Tốt quá!”.

“Trần… Trần Tầm đâu? Anh có nhìn thấy cậu ấy không?”.

Phương Hồi khác hẳn ngày thường, ngắt lời bọn họ, hỏi.

“Đi sau!”. Tô Khải nói.

Phương Hồi vội chạy tiếp, không kịp nói gì với Lâm Gia Mạt.

Giữa đường lại gặp Kiều Nhiên và mấy cậu cùng lớp, cũng không
nói gì nhiều, hỏi Trần Tầm đâu rồi chạy đi, mãi cho đến tận
cuối cùng, cô mới nhìn thấy Trần Tầm.

Trên người Trần Tầm có dính ít bụi đất, cậu đang vừa cúi đầu

bước vừa đá viên đá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.