NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 132

Phương Hồi khẽ giãy tay ra, nhưng Trần Tầm nắm rất chặt,

cô không giãy ra được.

“Còn có gì để nói nữa!”. Phương Hồi ngẩng đầu lên, nhìn Trần

Tầm với ánh mắt tuyệt vọng.

Trần Tầm liền buông tay ra, lồng ngực phập phồng, hạ

thấp giọng và run rẩy nói: “Được, được, được lắm! Cậu không có gì
để nói thì tớ sẽ nói! Tớ hiểu rồi! Nhưng Phương Hồi ạ, cậu không
thể như vậy được! Nếu hồi đầu cậu nói với tớ là cậu thích Kiều
Nhiên thì tớ cũng đã không giống thằng ngốc như bây giờ! Hôm
đó nhìn thấy cậu đứng ngoài sân, cậu có biết là tớ mừng thế nào
không? Đáng lẽ buổi trưa có cuộc họp của Hội học sinh, tớ liền nói
ngay với Vương Mạn Mạn rằng tớ không đi nữa, tớ muốn ở bên cậu
thêm một lát! Còn cậu thì sao? Tớ tưởng chai nước đó là cậu mua cho
tớ, lại còn bẽn lẽn đưa tay ra lấy nữa. Có phải cậu thấy rất thích
thú khi trêu tớ không? Kể cả chai nước đó là cậu mua cho Kiều
Nhiên thì cũng không cần thiết phải đưa trước mặt tớ! Cậu… rốt
cuộc là cậu có ý gì?”.

Phương Hồi sững sờ nhìn mặt Trần Tầm đỏ tía tai vì giận, đột

nhiên cô có cảm giác rằng hình như có điều gì đó không giống
như cô nghĩ.

“Tớ… không phải tớ…”.

Phương Hồi chưa nói dứt lời thì Lâm Gia Mạt xông từ ngoài cửa

vào ngắt lời.

Lâm Gia Mạt thở hổn hển, gọi Triệu Diệp bằng giọng hốt hoảng:

“Đám học sinh trường dạy nghề hôm trước đang… ở ngoài cổng
trường!”.

“Mấy thằng?”. Triệu Diệp vội hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.