NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 131

Các tiết học sau đó, Phương Hồi đều không nghe được gì

nhiều. Cô cảm thấy có lẽ chuyện của cô và Trần Tầm sẽ chấm
dứt ở đây, không biết ai đúng ai sai, có lẽ cũng không có cái gọi là
đúng sai, chỉ tại cô kì vọng nhiều quá. Trần Tầm xuất sắc như
vậy, vì lí do gì mà suốt ngày phải ở bên cô? Cô có gì đáng để Trần
Tầm phải đối xử và quý mến một cách chân tình đâu?

Phương Hồi mỉa mai mình, di chân xuống mầm non vừa đâm

chồi trong trái tim. Cô chỉ muốn tự tay đốt hết mọi niềm hi
vọng, kể cả cảm giác đau đớn trong lòng cũng không muốn giữ lại.
Mọi tuyệt vọng đều là do niềm hi vọng gây ra, ảo tưởng ngọt ngào
thường sẽ biến thành nỗi cô đơn và vết thương tê tái. Chính vì thế
cô không dám đi tìm Trần Tầm để xác nhận, cô sợ nếu câu nói
lạnh lùng này được thốt ra từ miệng Trần Tầm thì sẽ đau đớn
biết bao.

Nhưng sau khi tan học, trong lớp chỉ còn lại một hai người, Trần

Tầm liền bước đến chỗ cô.

“Cậu ở lại một lát được không? Tớ có chuyện muốn nói với cậu”.

Trần Tầm nói.

Phương Hồi không nói gì, cô lặng lẽ thu dọn sách vở, tim đau

nhói từng hồi. Cô nghĩ rằng cuối cùng Trần Tầm vẫn sẽ nói ra
những câu đó với cô, nhưng cô không hề muốn nghe, kể cả chia tay,
cô cũng sẽ không khóc lóc, càng không muốn cãi cọ, sau này chắc
chắn cũng sẽ không gây phiền hà cho Trần Tầm. Tốt nhất là
buông tay ra, việc gì cứ phải đích thân nói ra những lời gây tổn
thương cho đối phương?

“Cậu nghe thấy không! Có được không?”. Trần Tầm có vẻ bực

bội, kéo tay cô nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.