NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 14

Hồi đó tôi không thể nhìn rõ tương lai, tôi nghĩ có lẽ thế hệ

chúng tôi đều như vậy, bắt đầu từ lúc chọn khối tự nhiên hay
khối xã hội, cho đến khi chọn ngành đi du học, tôi cảm thấy tôi
không nắm bắt được cuộc đời của mình, mà là cuộc đời đang nắm
bắt tôi, nó bịt mắt và vẫy tay gọi tôi, tôi liền mụ mị đi theo nó. Vì
không nhìn rõ mặt nó, nên tôi không biết phía trước rốt cuộc là
duyên phận hay nghiệp chướng.

Những ngày đầu mới đặt chân sang Australia lòng tôi có rất

nhiều cảm xúc. Tôi đã bị lạc đường, mất túi xách, thời điểm thảm
nhất là mỗi ngày ăn ba ổ bánh mì nhưng vẫn không muốn ngửa tay
xin tiền bố mẹ nữa. Lên lớp không dám hé miệng than nửa lời, tan
học vội vội vàng vàng đi làm thêm, đứng dưới ánh nắng mặt trời rực
rỡ ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, nhìn đô thị hiện đại và những
người thuộc chủng tộc khác nhau nhàn nhã đi lại, cảm thấy mình
rất ngơ ngác, rất bi ai…

Nhưng đến giờ nghĩ lại những ngày tháng đó, tôi cũng không

phàn nàn hay cảm thấy nuối tiếc, ít nhất là tôi không bị mất
mặt bởi tôi không đi móc túi, không đi lừa đảo thiên hạ, không trầm
luân trong giới người Hoa, không bị nhà trường đuổi học. Những
điều này quả rất vụn vặt, nhưng đây cũng là một niềm kiêu hãnh
của riêng tôi.

Có lẽ trưởng thành là chuyện diễn ra trong tích tắc.

Sở dĩ tôi quen Phương Hồi, là vì Hoan Hoan.

Hoan Hoan là người yêu của tôi, cô sang Australia trước tôi một

năm. Thực ra du học sinh yêu nhau là chuyện rất bình thường,
sống ở nơi đất khách quê người cũng cần có người chia sẻ. thế
nên tình yêu cũng như món đồ ăn nhanh, từ lúc quen nhau đến lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.