Tôi vội vàng khua tay, nói: “Chớ chớ! Tớ không dám nhận cái đó
đâu!”.
Aiba liền cười ha ha, nói: “Người ta chỉ hỏi thăm theo phép lịch
sự thôi, Trương Nam, anh chẳng có văn hóa gì cả!”.
“Hê! Văn hóa của bọn họ còn được nhập khẩu từ nước mình sang
ấy chứ!”. Tôi trợn mắt, sau đó lại cười tủm tỉm, vừa cúi người vừa
nói với: “Các bạn hay thật! Không chịu lấy chồng Nhật mà lại thích
lấy cô nàng Trung Quốc thế này! Người nào cũng như Aiba thì
đất nước các bạn tiệt chủng chứ chẳng chơi! Chết đấy!”.
Yoshiyuki không biết tiếng Trung, vẫn mỉm cười gật đầu, sau
đó nhìn Aiba bằng ánh mắt dò hỏi. Aiba liền đánh mạnh tôi một
cái, nói: “Thôi! Ông anh! Bọn này xin cáo từ đây. Phương Hồi đưa
chìa khóa cho tớ, tớ không dám ở đây nữa đâu, ông này ngứa mồm
lại nói linh tinh gì đó chứ chẳng chơi!”.
Phương Hồi vội đứng dậy nói: “Không phải vậy đâu, cậu đừng nói
linh tinh! Tớ cũng về cùng các cậu!”.
Tôi sững người ra một lát, không nghĩ cô lại làm như vậy.
Phương Hồi bước đến, đưa mắt nhìn tôi và nói nhỏ: “Tối hôm
nay… cảm ơn anh!”.
Ba người rồng rắn ra khỏi phòng, sau khi cửa kêu “cạch” một
tiếng, tôi mới trở về với thực tại. Cúi nhìn đám bánh ngọt, chai
rượu, cuống quả cherry, vết nước trên bàn, đột nhiên tôi cảm thấy
mông lung như trở về thời quá khứ. Không hiểu sao, đột nhiên tôi lại
nhớ đến chuyện Cô bé Lọ Lem, sau tiếng chuông nửa đêm, khi xe
ngựa, xiêm áo, chàng hoàng tử đều biến mất, chắc là cô cũng hụt
hẫng như tôi bây giờ.