NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 173

Phần 4. Đồng hành

Phương Hồi nói: “Hôm đó em nằm mơ, mơ thấy bọn em vẫn

đang học cấp ba. Đó là buổi chiều hoàng hôn, trời vàng sẫm, mọi
người đang chạy bộ trên sân bóng, lúc đó em chỉ muốn được chạy
mãi như vậy…”.

Phương Hồi nói: “Hôm đó em nằm mơ, mơ thấy bọn em vẫn

đang học cấp ba. Đó là buổi chiều hoàng hôn, trời vàng sẫm, mọi
người đang chạy bộ trên sân bóng, lúc đó em chỉ muốn được chạy
mãi như vậy…”.

1

Sau khi ngồi nói chuyện một lúc lâu với Phương Hồi, tôi đã dễ

dàng phát hiện ra vẻ lóng ngóng và trong sáng của cô ẩn sau vẻ lạnh
lùng và nỗi cô đơn đó.

Hôm đó Phương Hồi kể cho tôi nghe cái nắm tay đầu tiên của

Trần Tầm và cô, hình như sợ tôi không hiểu, cô liền kéo tay tôi
đặt vào lòng bàn tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, nói: “Đó, như
thế này này”.

Lúc làm động tác này, nét mặt Phương Hồi rất trong sáng,

không hề tỏ ra ngượng ngùng hay có ý gì cả, giống như một bạn
nhỏ đang rất chăm chú biểu diễn tiết mục cho người lớn xem. Bất
giác tôi hơi nắm chặt tay lại. Nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền sang
khiến tôi mơ màng, một cô gái dịu dàng như vậy, tôi thực sự chỉ
muốn nắm chặt tay và không bao giờ buông ra nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.