NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 185

“Ừ, tớ không đi đâu, còn phải đưa số đồ này về nhà bà tớ nữa”.

Phương Hồi kiên quyết từ chối.

“Thế cũng được, Triệu Diệp, mọi người đi đi, bọn tớ chở đồ về

nhà bà Phương Hồi”. Kiều Nhiên liền tiếp lời.

Trần Tầm nhìn với vẻ thắc mắc, bên cạnh sạp báo đó chỉ có

một chiếc xe đang đỗ, cũng không có gì là bất ổn.

“Cậu sao vậy?”. Trần Tầm hỏi nhỏ.

“Không sao”. Phương Hồi cười gượng trả lời.

Hôm đi du xuân, mọi người đến nhà bà Phương Hồi tập hợp

trước. Lâm Gia Mạt mặc một chiếc áo màu mười giờ và chiếc quần
bò ống loe, rất thời trang. Còn Phương Hồi thì mặc chiếc áo
phông trắng và quần bò bình thường, nhìn từ xa như học sinh cấp
hai. Thấy không còn sớm nữa, đằng nào thì lát nữa cũng chơi cùng
nhau, cả đám cũng không còn phân biệt của ai vào của ai nữa, đám
con trai liền nhét đồ ăn vào ba lô của mình rồi đạp xe đến
trường.

Trên đường đi, bạn bè chơi rất nhiều trò, nhóm thì chơi bài,

nhóm thì xem bói bằng tú lơ khơ, có nhóm lại nghe nhạc, nóc xe
như muốn bật tung lên.

Đến Hắc Long Đàm, cô chủ nhiệm dặn dò mấy câu rồi giải

tán để mọi người hoạt động tự do. Nhóm Trần Tầm rất phấn
chấn, Lâm Gia Mạt lại muốn đuổi theo khối 11 đi trước, đi một lát
đã vượt lên đầu đoàn. Họ không để ý nhiều đến cảnh vật trên
đường, trong mắt họ, các hồ lớn hồ nhỏ đó đều chỉ là những
vũng nước, điều khiến bọn họ vui hơn cả vẫn là người đi bên cạnh.
Chắc là niềm vui thời học sinh cũng chỉ đơn giản như vậy, mấy
động tác, mấy câu đùa đã đủ khiến mọi người vui cả ngày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.