NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 207

mặc đồng phục mà mặc một chiếc áo phông cổ bẻ rất bình thường
và chiếc quần short giả váy màu xanh đã lỗi mốt từ lâu.

“Nhìn quê thật đấy!”. Vương Mạn Mạn nói với giọng mỉa mai.

Trần Tầm biết Phương Hồi không phải là cô gái ăn mặc thời

trang, bình thường con gái thường đeo vòng dây này nọ, nhưng cô thì
không bao giờ. Hồi đó trường F đều yêu cầu cả trường phải mặc
đồng phục, mọi người quần áo đều giống nhau, điểm duy nhất
có thể thể hiện cá tính là hai bàn chân, vì thế mọi người đều tập
trung vào đôi giày. Những cậu gia đình có điều kiện thường đi giày
Adidas, Nike, Reebok, kém hơn một chút thì giày Li Ning. Còn con
gái, nếu thời trang một chút thì đi giày đế xuồng, giày khủng bố,
hoặc giày thể thao hạng sang, những bạn bình thường cũng đi giày
Pepsi với màu sắc rực rỡ gì đó. Còn Phương Hồi thì luôn đi đôi giày
vải rất bình thường, giờ thể dục cũng chỉ đi đôi giày thể thao của
hãng Doublestar trong nước.

Tuy nhiên, mặc dù Phương Hồi rất giản dị, nhưng cô rất có khí

chất, học hành giỏi giang, thế nên không ai vì chuyện này mà chế
nhạo cô. Trần Tầm lại càng không bao giờ kén chọn cái đó, hay nói
cách khác, cậu không bao giờ để ý đến những chuyện này, cậu cảm
thấy dù xét trên góc độ nào, Phương Hồi đều rất ổn.

Nhưng bây giờ bị Vương Mạn Mạn nói như vậy, Trần Tầm cũng

thấy khó chịu, nên chỉ đáp rất thờ ơ: “Cũng được đó chứ, tớ thấy
không đến nỗi!”.

“Cũng được? Thôi đi cậu? Bao nhiêu năm rồi tớ không nhìn

thấy ai mặc quần short giả váy cả, hình như mốt đó là hồi học
cấp một! Đúng không, Gia Mạt?”. Vương Mạn Mạn quay đầu sang
hỏi Lâm Gia Mạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.