NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 213

“Hê hê, đừng khóc nữa, cậu khóc gì chứ! Ngớ ngẩn thật…”. Nước

mắt vẫn còn đọng trên má Lâm Gia Mạt, cô liền đứng dậy, lấy tay
quệt lên mặt, hít một hơi thật sâu rồi hát:

“Nhìn thấy cô ấy bước về phía anh, bức tranh đó thật đẹp biết

bao, nếu em mà khóc, cũng là vì thích anh, hai người trên trái đất
này, gặp gỡ nhau đâu có dễ dàng gì, không là người tình của anh, em
vẫn cảm kích… rất yêu rất yêu anh, thế nên em chấp nhận, để
anh bay về nơi ngập tràn hạnh phúc. Rất yêu rất yêu anh, chỉ khi
để anh có được tình yêu, em mới yên lòng…”.

Phương Hồi nhìn theo bóng Lâm Gia Mạt đổ dài dưới ánh tà

dương, tự nhiên cảm thấy vô cùng buồn chán. Trong khoảnh khắc
đó, cô phát hiện ra rằng, hóa ra thích không chỉ là chuyện tuyệt đẹp
giữa hai người, có thể cũng có người vì thích mà ruột đau như cắt.
Rõ ràng đều có chung tâm trạng, mà kết quả lại khác nhau, người
vui người buồn, hơn nữa không thể kết luận một cách đơn giản ai
đúng ai sai. Cô không thể thưởng tượng, nếu sau này giữa cô và
Trần Tầm xuất hiện một người khác thì sẽ thế nào, sẽ phải làm
thế nào.

Trong buổi chiều tà đó, Phương Hồi thấy rùng cả mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.