NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 266

mà còn coi mình là Lưu Bị à? Đâu có phải là anh em gì ghê gớm đâu
mà suốt ngày nghĩ đến chuyện rửa hận, báo thù cho nhau, có giỏi
thì đi kiếm một thằng mà đâm! Gây lộn với đứa con gái có gì là ghê
gớm!”.

“Hừ, sớm muộn gì cũng có ngày xử lí thằng đó, nó chạy không

thoát đâu. Còn về Phương Hồi, không thể nói là không liên quan gì
đến nó, năm xưa Lí Hạ ngồi canh chừng bọn trấn lột ở cổng
trường, Phương Hồi biết rõ hơn ai hết, nhưng nó chẳng bao giờ
ngăn lại, cũng chẳng thèm khuyên nhủ gì hết. Sau đó Lí Hạ chết,
nó lại co giò chạy nhanh nhất. Hạng con gái như nó, chỉ có ông mới
coi là bảo bối! Cho không tôi tôi cũng chẳng thèm!”. Đường Hải
Băng cười gằn nói.

“Ông im ngay đi! Không nói chuyện với ông nữa, nói với ông ông

cũng không hiểu! Tóm lại là tôi thích Phương Hồi, bất kể ai bắt
nạt cậu ấy tôi đều không cho phép! Thôi nhé!”.

Trần Tầm cúp máy trước, quay về phòng nằm vật xuống

giường, cậu rất bực, nhưng lại không biết rốt cuộc là bực ai.

Sau ngày sinh nhật nhuốm mùi máu đó, bọn họ lại quay trở về

với cuộc sống quy củ trong trường học. Mặc dù lại phải dậy sớm, mặc
đồng phục, làm bài tập, làm bài thi, nhưng Phương Hồi lại rất
thích sống cuộc sống như vậy, rất yên ổn, không sợ bị xâm hại,
quấy rối. Dù là cuộc sống thời học sinh hay yêu đương cũng vậy,
không phong hoa tuyết nguyệt lãng mạn gì, cái khắc cốt ghi tâm
hơn cả là cảm giác hàng ngày được ở bên nhau.

Chính vì vậy trong ngày khai giảng, Phương Hồi vô cùng phấn

chấn như được tắm trong gió xuân, cười rạng rỡ chào hỏi bạn bè.

Kiều Nhiên bước đến bên cạnh cô hỏi: “Có gì mà vui vậy? Tớ

thấy cả lớp mình, mỗi cậu là vui nhất! Mọi người đều muốn được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.