NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 271

không chờ được cô cũng như không liên lạc được với cô, tôi chỉ có thể
nằm co ro trong nhà như một oán phụ, hút thuốc, suy nghĩ lung
tung, rủa thầm trong bụng, nhưng rồi lại dỏng tai lắng nghe động
tĩnh ngoài hành lang.

Phương Hồi vào phòng rất nhẹ nhàng, cô xoay tay nắm cửa,

khẽ khàng đặt đồ đạc xuống, cố gắng không để túi giấy và túi
nilon phát ra tiếng kêu sột soạt, sau đó lại nhẹ nhàng đi ra.

“Về rồi à”. Trong góc nhỏ tối om, tôi bất chợt lên tiếng.

Tôi đã từng hỏi cô tại sao lại mang tên “Hồi”, cô nói là do ba cô

trong thời gian về nông thôn lao động, rời xa quê hương, lúc nào
cũng chỉ mong sớm được trở về nhà, thế nên phản ứng đầu tiên
khi sinh đứa con đầu lòng là nhớ đến chữ “Hồi”, mẹ cô chê con gái
đặt cái tên này không mềm mại, thế là lại cho thêm bộ Thảo ở phía
trên chỉ cỏ cây hoa lá cho dễ thương. Tôi cảm thấy cô đã thực sự phụ
lòng cái tên này, rõ ràng là gửi gắm tình cảm nhớ thương quê nhà,
muốn trở về nhà, nhưng lại thường xuyên phiêu bạt ở nơi đất
khách quê người. Tuy nhiên mặt khác, cô lại có nỗi niềm lưu luyến
với cái tên này, luôn khiến mọi người xung quanh phải nhớ đến, cô
quay về, hoặc không quay về.

“Hả…”. Phương Hồi không nghĩ rằng tôi đang đợi cô, có phần

sửng sốt.

“Em vừa đi đâu vậy?”. Tôi ngồi dậy hỏi cô, thị lực của tôi không

tốt, nhưng mũi lại rất thính, đây gọi là sự bổ sung cho nhau của giới
sinh vật, luôn có một cách giúp bạn phát hiện ra điều bất thường
của cuộc sống, cho bạn cơ hội để đưa ra phản ứng kịp thời.

Trên người Phương Hồi có một mùi gì đó rất lạ, không phải là

hơi người ồn ào trên đường phố, mà là mùi ở một nơi nào đó rất
lâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.