NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 272

“Em ra… ra ngoài”. Cô lắp bắp nói.

Tôi thở dài về tật cũ của cô, chỉ cần có chuyện gì muốn giấu là

lại nói lắp, có lẽ là do tật xấu từ thời cấp hai để lại.

“Anh còn không biết là ra ngoài à? Nếu em ở nhà thì việc gì anh

phải mong đứng mong ngồi như vậy?”. Tôi nói với vẻ bực bội: “Em
cũng không cần thiết phải giấu anh, thực sự anh không thích
quan tâm đến chuyện của người khác như vậy đâu, cũng không thích
theo dõi chuyện riêng tư của em đâu, chỉ có điều lần sau đi đâu em
nên nói một tiếng, hiện tại không phải em sống một mình, dù gì thì
cũng nên tự giác, lớn bằng ngần này rồi, không biết thế nào là
giúp đỡ lẫn nhau à! Ngày nào anh cũng mệt rãi rời, em đừng để anh
phải lo lắng nữa được không?”.

Phương Hồi không nói gì, cô lặng lẽ đứng ở đó, rõ ràng là người

hơi khựng lại.

Tôi nghĩ có lẽ mình hơi nặng lời, nhưng thực sự là tôi rất lo cho

cô, cô nàng này quá ngờ nghệch, thật thà, không phải là người sắc
sảo, lại vô cùng cố chấp. Vứt cô nàng ở chỗ ai tôi cũng không yên
tâm, kể cả Aiba cũng không được, tôi sợ một ngày nào đó cô nàng
cũng bị Aiba dụ dỗ.

“Mệt rồi thì em đi tắm trước đi, cứ tắm bên nhà anh ấy, tiết

kiệm cho Aiba một chút”. Tôi bước đến kéo Phương Hồi.

Cô không ngần ngừ mà hất ngay tay tôi ra, sau đó lại có phần

sững lại, cả hai đều tỏ ra ngại ngùng.

Tôi nhớ rất rõ, sau khi sống chung với nhau, cô đã không còn từ

chối sự tiếp xúc với “mục đích đơn thuần” của tôi nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.