NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 279

“Cam”. Phương Hồi đáp.

“Cam à…”. Trần Tầm lục túi, cười nói: “Tớ quên mất, vị cam

chỉ còn cái tớ đang ăn dở thôi, còn lại đều là dâu tây. Tớ mới bóc vừa
nãy, nếu cậu không chê thì ăn tạm vậy”.

“Ừ”. Phương Hồi thẫn thờ gật đầu.

Vốn là Trần Tầm định trêu cô, không ngờ cô không hề để ý,

không có phản ứng gì. Nhìn vẻ lơ đãng của cô, Trần Tầm liền
thắc mắc: “Phương Hồi, hôm nay cậu làm sao vậy, vừa nãy trong
giờ văn tớ đã phát hiện ra rồi, cậu nằm sấp xuống bàn đến nửa
tiết, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”.

“Trần Tầm…”. Phương Hồi nhìn cậu chăm chú nói: “Hôm qua

tớ nằm mơ, tớ mơ thấy cậu bỏ đi cùng với Đường Hải Băng, tớ gọi
cậu mà cậu không hề thưa… Cũng không hiểu tại sao, tớ cứ có cảm
giác rằng sớm muộn một ngày nào đó, cậu sẽ đi cùng bọn họ, cuối
cùng tớ sẽ không thể giữ được cậu…”.

Trần Tầm liền phì cười và xoa đầu Phương Hồi, nói với vẻ

không tin: “Cả ngày cậu nghĩ quẩn gì vậy? Vì chuyện này ư? Đó là mơ,
đâu có phải là thật đâu! Hơn nữa, cậu không nghe người ta nói ngoài
đời ngược với giấc mơ à? Làm sao có thể như thế được?”.

“Nhưng tỉnh dậy tớ đã khóc, cảm giác đó rất kinh khủng…”.

Phương Hồi cúi đầu xuống nói.

“Cậu đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa!”. Trần Tầm cúi xuống bàn

Phương Hồi nói nhỏ: “Tớ sẽ mãi mãi không bao giờ rời xa cậu đâu!”.

“Mãi mãi là bao xa”. Phương Hồi cười nhỏ nói: “Bọn mình mới

lớn bằng ngần này, ai dự đoán được chính xác chuyện sau này, tớ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.