NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 346

“Hơn nữa có gì để khóc chứ, đằng nào… thì tớ cũng sẽ đối xử

tốt với cậu mà”. Trần Tầm ghé sát vào nói.

“Cậu… đáng ghét thật! Không được đi kể với ai đâu đấy!”. Phương

Hồi đánh Trần Tầm một cái rồi bước đi hai bước: “Về thôi!”.

“Tớ sẽ không nói cho ai biết đâu!”. Trần Tầm liền đi theo cô:

“Phương Hồi, cậu đợi chút đã…”.

“Gì cơ?”.

“Tớ muốn thơm cậu lần nữa…”.

“…”.

Thấy cô không nói gì, Trần Tầm liền rụt rè bước tới, cậu nắm

tay cô trước, sau đó từ từ nâng cằm cô lên. Cặp lông mi của Phương
Hồi liên tục chớp chớp vì hồi hộp, bị cô nhìn như vậy, Trần Tầm
có vẻ ngại ngùng. Cậu kéo cô đến góc tối dưới ánh đèn, nói nhỏ:
“Nhắm mắt lại đi”. Phương Hồi liền ngoan ngoãn nhắm mắt
lại, Trần Tầm liền cúi đầu xuống, đặt nhẹ môi mình xuống
môi cô, dù hơi run rẩy nhưng cậu không lùi bước.

Hồi đó, bọn họ không có kinh nghiệm và kĩ xảo gì, không biết

thế nào là kiểu Pháp, thế nào là hôn bằng lưỡi, nhưng họ đều
trao gửi cho nhau rất chân tình, ở khoảnh khắc cuối cùng của thế
kỉ, nắm bắt cảm giác dịu dàng cuối cùng.

Sau đó Phương Hồi hỏi Trần Tầm có phải như thế không hay

lắm không, Trần Tầm trả lời có thể là không hay lắm, nhưng
không sao cả, đằng nào thì bọn mình cũng đã ở bên nhau rồi,
Phương Hồi cũng thấy yên tâm hơn. Cả hai đều rất ngây thơ và
nghĩ rằng, chỉ cần hai đứa ở bên nhau thì chẳng có gì phải sợ và
chắc chắn bọn họ sẽ ở bên nhau mãi mãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.