NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 347

Lúc kể đến đây, Phương Hồi vẫn tỏ ra ngượng ngùng như cô gái

mới lớn. Tôi bèn nửa đùa nửa thật nói rằng, nụ hôn của bọn em được
coi là nụ hôn thế kỉ rồi, thú vị nhỉ. Cô lại bình thản trả lời, vì là nụ
hôn đầu đời nên mới nhớ lâu, hơn nữa chỉ có một mình cô nhớ mà
thôi.

Nhưng tôi nghĩ chắc chắn Trần Tầm cũng sẽ không quên nụ

hôn của năm 1999 đó, dù gì thì Phương Hồi cũng là người mà cậu đã
từng trân trọng, mối tình đó cũng thực sự là mối tình đẹp trong
mắt cậu. Chứ không phải như nụ hôn giữa tôi và Phương Hồi, cuối
cùng chỉ có một mình tôi nhớ.

Hôm đó, sau khi quay về, cả Trần Tầm và Phương Hồi đều

có phần mất tự nhiên, Lâm Gia Mạt nói rõ ràng là đầu óc Phương
Hồi cứ để đâu đâu, nói chuyện với cô mà cô liên tục giật thột,
Phương Hồi cũng không phản bác gì, mà chỉ âm thầm hồi tưởng
lại nụ hôn ban nãy. Luôn có những chuyện khiến con gái vô cùng
quan tâm, đặc biệt là nụ hôn đầu đời, được tặng cho chàng trai mà
mình thích nhất, cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Mười giờ tối, đoàn xe bus lũ lượt chở học sinh chạy về phía công

viên Thế Kỉ trên con đường đã quy định. Lớp (1) và lớp (5) đi cùng
một chuyến xe, con trai đều đứng, tất cả ghế ngồi đều nhường
hết cho con gái. Trên xe rất chật, Trần Tầm cẩn thận che cho
Phương Hồi, ánh mắt hai đứa nhìn nhau rất dịu dàng, tận hưởng
điều bí mật ngọt ngào mà chỉ có hai đứa biết. Con gái lớp (5) đều
phát hiện ra điều bất thường, bèn hỏi Vương Mạn Mạn bọn họ có
quan hệ gì. Vương Mạn Mạn cũng không nói rõ, chỉ nói giống quan
hệ gì thì là quan hệ đó. Câu trả lời đã bị Môn Linh Thảo và mấy cô
bạn ở lớp (1) nghe thấy, bọn họ cũng đều tỏ ra nghi ngờ.

May mà sau khi đã đạt được mục đích, những lời suy đoán liền bị

tạm thời gác sang một bên. Những chiếc áo dày không che giấu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.