NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 423

Lâm Gia Khải bần thần nhìn Tô Khải một lát rồi đi xuống với

vẻ hẫng hụt. Nụ cười của Triệu Diệp chỉ sưởi ấm được một góc cho
trái tim cô, còn lại là vùng đất hoang vu rộng lớn không ai có thể cứu
vãn. Sau khi làm những việc lén lút này, cô chỉ cảm thấy mình thật
đáng thương. May mà cô đã quyết định buông tay một cách triệt để,
giống như những gì đã nói với Phương Hồi ngày trước, hôm Tô
Khải tốt nghiệp sẽ gặp lại. Ngoảnh đầu lại nhìn tấm biển đếm
ngược đến ngày thi đại học rất nổi bật, số ngày còn lại không
nhiều đồng nghĩa với việc số ngày Lâm Gia Mạt được gần Tô
Khải không còn nhiều nữa. Trước khi kết thúc, Lâm Gia Mạt đã
hoàn toàn thả mặc cho mình mơ mộng.

Những ngày tháng bảy, thời tiết ở Bắc Kinh rất nóng nực, mọi

người cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Nhóm Phương Hồi đứng dưới
ánh nắng gay gắt cùng Lâm Gia Mạt chờ đợi Tô Khải sắp được giải
phóng. Xung quanh trường, phụ huynh học sinh đứng dày đặc, nếu
nói bên trong đang thi kiến thức, thì bên ngoài đang thi sức chịu
đựng. Hai bên đều như dây đàn căng cứng, không chịu được một
chút cây lay gió thổi.

Đúng lúc này một chiếc ta xi chạy vào, lái xe không biết nên bóp

còi inh ỏi, đám đông liền xông tới như ong vỡ tổ. Vị phụ huynh đi
đầu ra sức vỗ mui xe, quát với vẻ phẫn nộ: “Píp píp cái gì! Học sinh
đang thi đó!”.

“Đừng đụng vào xe! Đừng đụng vào xe!”. Lái xe ra khỏi xe nói.

“Thế thì ông phải đi ngay đi, đừng làm ồn, ảnh hưởng đến học

sinh, không thi đỗ đại học thì làm thế nào?”. Phụ huynh ai cũng
hầm hầm.

“Các anh đứng chặn ở đây thì tôi đi thế nào được? Hơn nữa bấm

chút còi thì ảnh hưởng gì đến việc thi đại học chứ?”. Lái xe nói với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.