NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 54

“Cậu xem xem dòng chữ này có bị lệch không?”. Phương Hồi

ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Trần Tầm, mặt
cô đỏ bừng, vội đưa mắt nhìn ra chỗ khác.

Trần Tầm bước đến, nhìn một lát rồi nói: “Không lệch, không

lệch đâu! Chữ đẹp quá, sao không giống với nét chữ bình thường của
cậu?”.

“Ừ, đây là phỏng theo kiểu chữ Tống. Thực ra tớ viết không đẹp,

ba tớ viết mới đẹp, tớ học lỏm ba tớ thôi”.

“Đẹp lắm, ba cậu cũng vẽ tranh à?”.

“Không, ba tớ vẽ sơ đồ thôi”. Phương Hồi lấy thước ra đo rồi

nói: “Tiếp theo sẽ tẩy hết đường chì đi là xong, cái này tớ tự làm
được, cậu về trước đi, bắt cậu phải giúp ba ngày rồi”.

“Không, tớ không vội đâu, đợi cậu về cùng cả thể”. Trần Tầm

vội nói: “Cậu làm báo tường là giúp nhiều cho tớ rồi, nếu không tớ
thực sự không biết ăn nói với cô chủ nhiệm thế nào”.

“Cảm ơn cậu”.

Trần Tầm rất hào hứng, cậu lấy máy nghe nhạc vẫn mang

theo ra, mở nhạc, bỏ tai nghe ra và điều chỉnh âm lượng ở mức cao
nhất. Máy nghe nhạc không phải loại xịn, bài hát đang bật là bài:
“Rất muốn nói rằng anh thực sự yêu em, rất muốn nói câu xin
lỗi em, em khóc và nói tình duyên đã hết, khó nối lại, khó nối lại…
Một cô gái như em, khiến anh buồn, khiến anh vui, khiến anh
cam lòng hi sinh tất cả…”.

Trần Tầm và Phương Hồi vừa ngân nga khe khẽ vừa hoàn

thành tờ báo tường. Họ đứng lên ghế, mỗi người cầm một đầu,
căn cho thẳng, trong lúc dán lên tường, hai người đã nhìn nhau cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.