NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 55

Lúc ra khỏi khu giảng đường, họ vô cùng vui mừng khi nhìn thấy

căng tin chưa đóng cửa, thế là hai đứa đã cùng mua hamburger và
trà đen lạnh đóng túi, ngồi trên cây xà kép ở sân bóng ăn một bữa
tối đơn giản. Ánh trăng hắt qua kẽ lá tỏa xuống, lốm đốm, có lẽ
vì trong đêm tối, thế nên cái mà Phương Hồi gọi là ánh hào quang
trên người Trần Tầm cũng đã dịu hơn, khiến cô có thể yên tâm
ngồi bên cạnh cậu.

“Cảm ơn cậu”. Phương Hồi vừa đung đưa chân vừa nói.

“Cậu khách sáo quá! Tớ đã nói, thực ra là cậu giúp tớ mà”. Trần

Tầm cười nói: “Cậu vẽ đẹp thật đấy! Lần này chắc chắn lớp
mình sẽ đạt giải nhất”.

“Cũng chưa chắc, khả năng của tớ có hạn, chỉ được như vậy thôi”.

“Phương Hồi”. Đột nhiên giọng Trần Tầm tỏ ra hết sức

nghiêm túc: “Tớ cảm thấy rất đẹp, thật đấy, rất đẹp”.

Tôi nghĩ, mọi người ai cũng thích nghe mình được khen, dù lời

khen ấy có thật lòng hay không. Chính vì thế, trước ánh mắt của
Trần Tầm, cuối cùng Phương Hồi đã đón nhận. Cô khẽ mỉm
cười, nụ cười rất rạng rỡ.

Đoạn này Phương Hồi kể rất tỉ mỉ, cô mặc chiếc áo khoác đỏ,

Trần Tầm mặc áo màu trắng, bút màu Hero đựng trong túi đựng
bút, máy nghe nhạc là của hãng Aiwa, nghe bài hát Khiến anh
buồn, khiến anh vui của Chu Hoa Kiện

(1)

, bánh hamburgerr thịt gà

3,5 tệ một cái, trà đen lạnh của hãng Thống Nhất, trăng chỉ còn
thiếu một chút xíu nữa thôi là tròn vành vạnh, cây trong trường là
cây hòe, xà kép làm bằng đồng, có thể nâng lên hạ xuống…

Sau nhiều năm, nhìn cô nheo mắt nhắc lại những kỉ niệm này,

đột nhiên tôi cảm động và chỉ muốn khóc. Hay nói một cách văn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.