NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 83

đen, tóc bù xù, vừa nhìn là biết dậy muộn. Còn Tiểu Thảo đến
trường rồi mới nhớ ra hôm nay phải xếp xe, trên đường về lớp
luôn miệng xin lỗi Phương Hồi.

Bốn đứa vừa chuyện trò vừa chạy lên lớp, nhưng vừa bước vào

cửa lớp, đột nhiên liền im bặt.

Tất cả đều nhìn thấy dòng chữ trên bảng đó, không to, nhưng

rất nhức mắt: “Phương Hồi thích Trần Tầm”.

Tiểu Thảo là người phản ứng đầu tiên, cô không nói câu nào, bực

bội đi về chỗ mình. Chiếc ghế bị cô kéo ra rất mạnh, phát ra
tiếng động rất chói tai.

Kiều Nhiên là người phản ứng thứ hai, cậu bước lên bục giảng,

cầm giẻ lau xóa dòng chữ xấu xa đó đi. Vì lau mạnh quá nên chiếc
bảng rung bần bật. Sau đó cậu ngoảnh đầu lại, lạnh lùng nói: “Lần
sau đề nghị các bạn trực nhật nhớ xóa bảng trước khi vào học!”.

Trần Tầm là người phản ứng thứ ba, cậu kéo Phương Hồi và

nói nhỏ: “Thôi cứ về chỗ đã”.

Còn từ đầu đến cuối, Phương Hồi không hề nhúc nhích. Ánh

mắt cô vô hồn, nhìn chằm chằm lên bảng, sắc mặt trắng bệch,
sợ sệt. Thực ra cô không hề nhìn dòng chữ đã biến mất đó, cũng
không nghe thấy những điều Trần Tầm đang nói với cô. Cô đã bị
nỗi xấu hổ và sự sợ hãi nuốt chửng, cảm giác đáng sợ đó ập xuống
đầu, xé nát tình cảm nhỏ nhoi của cô, chỉ trong giây lát, lòng tự
trọng của cô đã vỡ vụn.

Phương Hồi nheo mắt lại nói, hôm nay thời tiết rất đẹp,

nhưng cô vẫn thấy lạnh vô cùng. Cô thực sự tuyệt vọng vì nghĩ
rằng, từ giây phút này trở đi, tuổi trẻ của cô sẽ hóa thành tro bụi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.