NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 84

Trái tim tôi lại một lần nữa thắt lại. Hồi đó cô không dám mơ

mộng gì cao xa, nhát như thỏ đế, thậm chí còn không dám đón nhận
sự theo đuổi của Trần Tầm, mà chỉ rụt rè bảo vệ chút tình cảm đầu
đời kín đáo đó. Trong góc nhỏ chưa bị ai phát hiện, cô lén lấy ra để
ngắm nghía, ngây ngất một lúc, sau đó tranh thủ lúc mọi người
không để ý, lại cẩn thận cất đi.

Tựa như một chú sóc, ngờ nghệch ngồi chờ hạt sồi cuối cùng

của mùa đông. Tuy nhiên đến cuối cùng, hạt sồi đó vẫn bị phát
hiện, nó bị phơi bày trước mặt tất cả mọi người, bị chế giễu, mỉa
mai, cuối cùng là bị giẫm nát không thương tiếc.

Tôi nghĩ, chắc chắn con sóc đó sẽ vô cùng đau đớn.

Phương Hồi bước về chỗ ngồi của mình, cả buổi sáng, cô gục

mặt xuống bàn không hề nhúc nhích. Cô giáo hỏi cô bị làm sao,
Kiều Nhiên trả lời thay cô rằng người không được khỏe. Trần
Tầm ngồi sau cũng không học được chữ nào vào đầu, từ đầu
đến cuối cậu vẫn theo dõi bờ vai gầy guộc của cô, bờ vai đó run
rẩy, khiến cậu càng thêm buồn phiền.

Mãi cho đến giờ ăn trưa, Phương Hồi mới ngẩng đầu lên. Mắt

cô đã khóc sưng húp, tay áo vẫn còn chưa khô nước mắt. Trần
Tầm nhìn cô bê hộp cơm của mình lặng lẽ quay về chỗ ngồi,
không kìm được nữa bèn bước đến.

Cậu đóng nắp hộp đựng cơm của Phương Hồi lại rồi nói: “Sang

ăn cơm cùng mọi người đi!”.

Phương Hồi cắn chặt môi, chậm rãi lắc đầu.

“Tớ lấy ghế cho cậu rồi, mau lên”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.