NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 2 - Trang 131

Ngô Đình Đình liền giơ hai chiếc li lên lắc lư và nói: “Tớ thích

Bạch Phong, số năm mà tớ thích không thể đếm được bằng số
ngón tay trên hai bàn tay nữa. Cậu biết đó là cảm giác như thế nào
không? Có thể nói mấy năm đẹp nhất của thời con gái tớ đều
dành cho anh ấy rồi, vì anh ấy mà tớ đã tự thay đổi mình, vì anh
ấy mà tớ đi làm quen với những người bạn của anh ấy, vì anh ấy
mà đi chăm sóc ông của anh ấy, vì anh ấy mà đơn thân hết năm
này sang năm khác. Nhưng tớ nói cho cậu biết rằng, ngay cả với tư
cách là người yêu của anh ấy tớ cũng không có, anh ấy cũng chưa
bao giờ bảo tớ đợi anh ấy cả. Giữa hai bọn tớ không có tình cảm sâu
nặng gì, không thể so được với cậu và Trần Tầm. Nhưng tớ vẫn
muốn làm như vậy. Tớ cũng đã quen rồi, tớ cứ có cảm giác rằng
một ngày nào đó anh ấy sẽ quay về và cho tớ một lời giải thích.
Tình cảm của bọn tớ mong manh như vậy đấy, nhưng cứ như hai sợi
chỉ, quấn chặt vào nhau và tạo thành nút thắt không thể gỡ. Thế
nên Phương Hồi ạ, Bạch Phong không quay về thì tớ cũng không
thể thích ai được”.

Phương Hồi nghe cô kể, đột nhiên thấy thương thương, cô nhìn

đôi tay của Ngô Đình Đình mà thấy buồn vô cùng. Lúc đó cô còn
chưa có khái niệm mười năm là khái niệm như thế nào, nhưng cô
hiểu quãng thời gian dài hơn một nửa số tuổi của cô này chắc
chắn là vô cùng khổ sở.

Phương Hồi bước đến, nắm tay Ngô Đình Đình nói: “Chắc

chắn cậu sẽ đợi được Bạch Phong!”.

Ngô Đình Đình quệt nước mắt, cũng nắm chặt tay cô nói: “Tớ

mong là thế, mong những lời may mắn của cậu sẽ trở thành hiện
thực!”.

Hai đứa cầm tay nhau rồi quay vào bên trong, khiến Trần

Tầm cũng sững người. Tôn Đào vỗ tay nói: “Trần Tầm, vậy là ước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.