NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 2 - Trang 145

trong lòng đứa nào ít nhiều cũng cảm thấy đau đớn. Dù gì thì hầu
hết những người thiệt mạng trong vụ tai nạn đó đều là người dân,
rõ ràng là họ có thể sống yên ổn cho đến cuối đời, nhưng lại bị dập
tắt ngọn lửa sinh mệnh một cách oan uổng. Tính mạng con người vô
cùng đáng quý, không ai có thể tùy ý quyết định cái chết của người
khác.

Sau khi bàn tán hai ngày xôn xao sự kiện 11-9 và Bin Laden,

Trần Tầm và Tống Ninh lại bắt đầu nhàn nhã, chiều hôm đó
tập luyện xong, hai đứa lang thang đi gọi điện thoại về nhà, ra đến
bốt điện thoại mới phát hiện ra phải đến hai chục người đang xếp
hàng. Trần Tầm kêu trời rồi nói: “Haizz! Bảo ông nhanh ông cứ
lề mề! Giờ phải đợi đến kiếp nào đây!”.

“Ông còn nói tôi nữa à! Ông mà không lấy cơm hộp cho đám con

gái lớp mình ở nhà ăn thì chắc chắn hai thằng mình đến từ đầu
rồi!”. Tống Ninh chán nản xếp ở vị trí cuối cùng nói.

“Đó là do ông cứ đứng nổ vung trời bên cạnh, tôi đã lấy được sáu

hộp cơm rồi mà ông vẫn chưa kể xong ông thi đỗ trường mình bằng
cách nào!”. Trần Tầm lườm cậu một cái nói.

“Thôi đi! Ông đừng có trách mỗi mình tôi, nói cho ông biết là tôi

không xếp hàng cho ông đâu đấy, lát nữa đừng có chen ngang!
Đứng ngay đằng sau đi!”. Lúc này sau lưng Tống Ninh lại có mấy
người nữa xếp vào, cậu ta khoái chí nhìn Trần Tầm đứng ngoài
hàng nói: “Hay là ông nói câu gì êm tai đi, tôi cố gắng dành cho
ông một chỗ vậy!”.

“Tôi không thèm! Tôi có di động, cước điện thoại tuy hơi đắt

nhưng không phải xếp hàng dài, tôi thích gọi lúc nào thì gọi!”. Trần
Tầm móc điện thoại ra lắc lư trước mặt Tống Ninh nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.