NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 2 - Trang 184

Đọc xong lá thư, Phương Hồi cảm thấy trong lòng xót xa, cô

nhấn nút reply đánh chữ “Vâng” và một cái mặt cười. Nhưng cô
không vui lắm, cô cảm thấy trong lòng có gì đó rất trống trải, còn
Trần Tầm lại không thể lấp đầy. Cách ví von với không khí đó lại
khiến Phương Hồi thấy buồn, cô cảm nhận được rằng không có
nỗi cô đơn do nhớ nhung mãnh liệt, nhưng vẫn chưa cảm nhận được
sự khổ sở khi không thể thở.

Tối đến Trần Tầm gọi điện hẹn mùng 8 sẽ đi ăn cùng, cậu

không nói gì nhiều, đầu bên phía Trần Tầm có vẻ ồn ào,
Phương Hồi hỏi cậu đang ở câu, cậu chỉ trả lời đơn giản là ở ngoài, từ
lúc gọi đến lúc cúp máy, tổng cộng chỉ khoảng ba phút đồng hồ.

Ngày đi học đầu tiên sau đợt nghỉ lễ, họ đã đi ăn tối cùng nhau,

Phương Hồi nói muốn đi dạo trên sân bóng, Trần Tầm liền đi
cùng cô. Đầu thu trời vẫn còn sót lại chút hơi nóng cuối cùng của
cuối hạ, tiết trời đã dịu, nhưng ánh nắng chiều hắt xuống
người, vẫn thấy hơi nóng.

Phương Hồi nhìn Trần Tầm như đang suy tư điều gì và hỏi:

“Anh nghĩ gì vậy?”.

“Đâu có”.

“Vậy hả?”.

“Ừ, thế em bảo anh nghĩ gì chứ?”. Trần Tầm cười hỏi.

“Làm sao mà em biết được”.

“Hơ hơ”.

Hai người im lặng một lát, Phương Hồi hít thở thật sâu rồi nói:

“Có phải anh cảm thấy không có chuyện gì để nói với em hay sao?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.