NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 2 - Trang 200

“Bạch Phong? Ai là Bạch Phong? Không ai là Bạch Phong cả! Các
người hãy cút đi! Đừng đứng đấy nói lung tung nữa! Cút hết đi cho
tôi!”.

Đúng lúc này ngoài cửa có tiếng gõ cửa, Trần Tầm mở cửa ra

cho đám Đường Hải Băng đi vào, nhìn căn phòng ngổn ngang, Đường
Hải Băng liền thắc mắc: “Có... có chuyện gì vậy?”.

“Không sao! Ông đưa Đình Đình ra ngoài trước!”. Trần Tầm

liền đỡ Ngô Đình Đình dậy rồi giao cho Đường Hải Băng.

“Haizz! Có chuyện gì vậy?”. Tôn Đào cũng không hiểu đầu đuôi

thế nào.

Trần Tầm không nói không rằng mà đẩy bọn họ ra ngoài cửa,

cậu đóng cửa lại rồi quay vào nói: “Bạch Phong, tôi biết ông rất
buồn và không chịu nổi biến cố lớn như vậy, nếu rơi vào ai thì
cũng sẽ không chịu nổi. Nhưng lối đi ngay dưới chân mình, cuộc đời
của ông rất buồn, đó cũng là do sự nông nổi của ông gây nên! Ông
không trách người khác được! Tôi còn phải nói cho ông biết rằng,
không phải mỗi cuộc đời ông đáng buồn, những trải nghiệm của ông
đã ảnh hưởng đến cuộc đời của người khác! Bao năm qua Đình Đình
vẫn một lòng chờ đợi ông, ông có biết không? Cậu ấy có đáng
thương không? Cậu ấy còn đáng thương hơn cả ông! Rõ ràng cậu ấy
không làm điều gì xấu mà vẫn phải gánh chịu mỗi nỗi đau khổ mà
ông gây ra! Một lòng một dạ đợi ông quay về! Đình Đình không
mong chờ gì cả, mà chỉ mong ông nói được lời an ủi cậu ấy, để cậu
ấy cảm nhận được rằng những năm tháng vừa qua đáng để sống!
Tôi không biết sau này ông sẽ thế nào, tôi cũng không biết Đình
Đình rồi sẽ thế nào, nhưng tôi mong ông làm được việc mà một
người đàn ông nên làm! Cho đù chỉ là nói với Đình Đình một câu
chân tình! Hồi nhỏ tôi vô cùng sùng bái ông, tôi cảm thấy ông là
đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất! Tôi mong rằng sau này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.