NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 2 - Trang 234

có tình yêu thôi thì chưa thể đủ, kể cả bọn mình không mơ giàu sang
phú quý thì cũng phải có cái để sống chứ? Nhưng Tôn Đào ạ, ngay cả
bản thân anh cũng không nuôi nổi thì làm sao nuôi được em? Nuôi
được gia đình? Thôi, tình yêu là thứ quá xa xỉ, bọn mình không thể
đùa giỡn với nó được...”.

Tôn Đào sụt sịt bước đến, cậu nắm tay Dương Tình nói: “Tình

Tình à, anh biết anh là thằng đàn ông vô tích sự, không muốn cố
gắng nhưng luôn mơ mình sẽ phát tài. Em đòi anh pizza mà anh
tiếc tiền không đưa em đi ăn, nhưng vì lòng sĩ diện mà anh lại đi ăn
uống linh đình với người khác, lại còn nói dối em là bọn họ mời.
Anh còn thường xuyên đổi tiền lẻ lấy tiền chẵn ở trong túi em,
nhưng em... vì anh mà em phải phá thai, còn anh thì chỉ đưa em về
nhà bằng xe bus, m.kiếp, anh không phải là thằng đàn ông nữa!
Tình Tình, lỗi tại anh, em muốn đánh, chửi hay bỏ anh đều được,
anh không trách em. Nhưng anh yêu em, em hãy đợi anh, đợi đến
khi anh chơi được với tình yêu, chắc chắn anh sẽ quay lại tìm em!
Chắc chắn anh sẽ không bỏ rơi em? Giờ em hãy cho anh làm một
việc gì đó cuối cùng cho em được không? Để anh đun sữa nóng cho
em rồi bọn mình chia tay, người em đang rất yếu, phải tẩm bổ mới
được...”.

Dương Tình gục đầu xuống chăn khóc nức nở, Tôn Đào đứng

dậy đi vào bếp, Trần Tầm muốn đi theo nhưng cậu ta liền khua
tay. Ngô Đình Đình ngồi xuống ôm chặt Dương Tình, hai đứa
không nói gì mà chỉ khóc.

Đun sữa xong Tôn Đào liền về, tối đến Ngô Đình Đình còn ở

lại với Dương Tình, thấy Dương Tình đã bình tĩnh hơn, Trần Tầm
cũng về trường.

Trên đường đi, tiếng lá khô rơi xào xạc càng khiến những ngày

cuối thu buồn tẻ hơn, Trần Tầm ngẩng đầu lên, nhìn đường dây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.