NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 2 - Trang 233

cho bạn ấy chỗ ngồi được không ạ? Cháu cảm ơn mọi người, phiền
mọi người nhường cho cô ấy một ghế!”.

Nói xong những điều này, Tôn Đào và Dương Tình đều bật

khóc, bên cạnh có một người phụ nữ trung niên đã đứng dậy, Tôn
Đào vội cúi xuống cảm ơn và đỡ Dương Tình ngồi xuống đó.

Trần Tầm, Ngô Đình Đình nhìn mà vô cùng xót xa, Ngô Đình

Đình cầm chặt tay nắm trên xe bus nhưng vẫn không kìm được
nước mắt. Trần Tầm liền vỗ nhẹ vào lưng cô, cô mới bình tĩnh
được đôi chút.

Mấy đứa liền đưa Dương Tình về nhà, vừa nằm xuống

giường, cô liền lên tiếng: “Tôn Đào, bọn mình chia tay thôi”.

Cả bọn đều sững lại, Tôn Đào cũng sững sờ, nhưng sau đó liền

coi như không nghe thấy gì và nói: “Anh đi đun sữa cho em nhé”.

“Tôn Đào, em không nói đùa đâu, bọn mình chia tay thôi”. Dương

Tình nức nở nói.

“Trong tủ lạnh vẫn còn sữa chứ?”.

“Em nói là chia tay mà!”. Dương Tình hét lên: “Tôn Đào, bọn

mình không thể ở bên nhau được nữa! Không thể yêu nhau được nữa!
Lúc đầu em muốn được sống bên anh suốt đời, anh không xông
xáo bằng Hải Băng, không thông minh bằng Trần Tầm, điều
này không sao cả, em cũng không đòi hỏi anh phải kiếm được
nhiều tiền, giàu có, mà chỉ mong bọn mình được sống một cuộc
sống bình yên. Bất luận mẹ em nói anh là người vô tích sự thế nào
em đều không quan tâm. Nhưng đến giờ thì em phát hiện ra rằng
không được, chắc chắn là không thể được! Hiện thực quá tàn nhẫn,
em mang trong mình đứa con của anh mà anh không có cả tiền để
phá bỏ, làm sao em có thể sống tiếp với anh được? Thế gian này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.