NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 2 - Trang 240

“Cậu có biết rằng cậu làm như vậy tức là gieo rắc cho tớ hi vọng

rồi không?”.

“Vậy hả? Thế thì để tớ rút về”. Lâm Gia Mạt lại vớt một miếng

tiết lên nói.

“Thật hả?”. Tống Ninh khoanh tay lên với vẻ rất hào hứng.

“Thật, cậu cười kinh tởm thế làm gì?”. Lâm Gia Mạt chăm chú gật

đầu.

“Thế tại sao cậu lại mơ thấy tớ? Sigmund Freud nói đó là do sự

thể hiện của tiềm thức con người”. Tống Ninh cúi về đằng trước
và nói với vẻ bí ẩn.

Lâm Gia Mạt liền bỏ đũa xuống, nhếch mép lên cười nói:

“Freud nói không sai, nhưng cậu nói sai, người mà tớ mơ thấy không
phải là cậu”.

“Cậu nói thế có nghĩa là sao?”. Tống Ninh không cười nữa mà

nói với vẻ nghiêm túc.

“Đúng vậy, tớ đã nằm mơ và cũng đã kể cho Phương Hồi, sau đó

cậu ấy lại kể cho Trần Tầm, Trần Tầm lại kể cho cậu”. Lâm Gia
Mạt ngồi thẳng người lên nói: “Nhưng tớ đã nói dối cậu ấy, người
mà tớ mơ thấy không phải là cậu mà là Trần Tầm”.

Lâm Gia Mạt nói xong, hai đứa đều im lặng, cồn trong nồi lẩu

cháy mỗi lúc một nhỏ dần, cuối cùng tắt ngấm. Một lát sau
Tống Ninh ngẩng đầu lên nói: “Cậu thích Trần Tầm hả?”.

“Tớ quan tâm đến cậu ấy”. Lâm Gia Mạt nghĩ một lát rồi trả

lời: “Đã vượt quá mức độ quan tâm giữa bạn bè”.

“Thẳng thắn nhỉ”. Tống Ninh cười nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.