NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 2 - Trang 247

Hôm đó, sau khi về nhà, Trần Tầm liền đeo guitar, xách ba lô

như một kẻ lang thang. Cậu kể với tôi rằng tâm trạng của cậu lúc đó
như đang lang thang, nói chính xác hơn là phiêu dạt, hoàn toàn
không tìm thấy phương hướng. Cậu nói ngày trước cậu rất thích sự
tự do như đang được bay trên trời, cậu không bao giờ sợ lạc đường, vì
cậu biết, chắc chắn Phương Hồi đang đứng dưới đất đợi cậu trở
về. Chỉ cần nghĩ đến việc luôn có một người đợi mình như vậy, cho
dù bay cao bao nhiêu cũng không cảm thấy sợ. Tuy nhiên sau đó cậu
cảm thấy mình đã bay quá xa, rời xa tầm nhìn của người đó sẽ cảm
thấy thoải mái như được giải thoát, nhưng sau đó lại rất ngơ ngác,
không biết lục địa đang nằm ở đâu, chính vì thế không biết bay
đến lúc nào mới dừng lại được.

Trần Tầm nói tình cảm của cậu đối với Phương Hồi, từ thời

điểm đó đã không rõ ràng nữa.

Trần Tầm hỏi tôi, cứ nghe cậu kể về những chuyện tình yêu

đương đó có cảm thấy ngớ ngẩn hay không, tôi nhìn cậu và lắc
đầu, thực ra chúng tôi đều hiểu rằng, cũng chỉ ở trong độ tuổi đó,
chúng tôi mới có thể nghĩ về những chuyện yêu đương một cách
trong sáng, sau khi trưởng thành, chúng tôi chỉ có thể ngồi hút
thuốc là Trung Nam Hải với nhau.

Sau đó Trần Tầm dừng lại trong đường hầm bộ ở Vĩnh An Lí,

có một anh chàng nhìn như nghệ sĩ để tóc dài đang đứng đó ôm
guitar hát, âm thanh đó khiến cậu cảm thấy rất chói tai, nhưng
anh chàng nghệ sĩ đó còn liếc cây đàn guitar của cậu một cái. Bị anh
ta nhìn, Trần Tầm lập tức nổi hứng thi đấu, liền ngồi đối diện
với anh chàng nghệ sĩ, vứt bao guitar xuống đất và bỏ vào mấy
đồng tiền lẻ và bắt đầu hát.

Hai người phối hợp khá ăn ý, anh hát một bài tôi hát một bài,

tiếng Trung tiếng nước ngoài, không có bài nào trùng lặp. Giữa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.