NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 2 - Trang 286

Phương Hồi lang thang vô định trên đường, cảm giác trong lòng

cô lúc này đã biến thành một mớ hỗn độn, mọi tâm trạng buồn bã,
phẫn nộ, đau khổ, thắc mắc bó chặt vào nhau, hoàn toàn khiến cô
mất đi phương hướng. Cô không nhớ đã về đến trường bằng cách
nào, sau đó lại gọi điện thoại cho Lâm Gia Mạt như thế nào, rồi chỉ
hỏi đi hỏi lại Lâm Gia Mạt tại sao. Cô chỉ nhớ rằng mình khóc mãi,
khóc mà không thể kìm chế được mình, khóc cho đến khi mắt cay
xè. Cuối cùng cô ra khỏi cổng trường và bắt xe, điên cuồng rời
khỏi trường mà không ngoái đầu nhìn lại.

Cô cảm thấy, trong ngôi trường này không có nơi nào có thể

khiến cô sống tiếp được nữa.

Tối về đến nhà, Phương Hồi tắt mắt, rút dây điện thoại như

thường lệ, cô đã nhận được thư của Kiều Nhiên, lần này khi đọc
đến câu “mọi chuyện của cậu có ổn không? Chúc cậu mọi điều tốt
lành và mong sớm nhận được thư của cậu”, Phương Hồi đã không
thể gõ được chữ “ổn” được nữa. Trước mặt cô, màn hình máy tính mỗi
lúc một nhòe đi, bàn phím ướt đẫm nước mắt, sau khi ngón tay cô
chạm vào, tất cả các chữ cái từ A đến Z đều bị ngấm hết mọi nỗi
đau khổ không thể xóa mờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.