NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 2 - Trang 292

tất cả bọn họ và mọi tình cảm chân thành của những năm tháng đó.
Triệu Diệp run rẩy giơ mảng thạch cao ra trước mắt cả nhóm, rưng
rưng nước mắt nói: “Đáng lẽ đây là cái tôi định giữ suốt đời, hiện
tại m.kiếp tôi nhìn mà thấy kinh tởm! Để cho nó đi đời nhà ma
thôi!”.

Mảng thạch cao lưu giữ bao kỉ niệm của bọn họ bị ném mạnh

xuống đất, trong tích tắc đó, tất cả bọn họ đều nhắm hết
mắt lại, không ai nỡ lòng nhìn kỉ niệm đẹp năm xưa biến thành
mảnh vụn.

Một hồi im lặng kéo dài khiến trái tim họ tê tái đến tột đỉnh,

Phương Hồi bắt đầu nôn khan, Kiều Khiên đến đỡ cô và nhìn
đám bạn tàn tạ bằng ánh mắt bi phẫn rồi gầm lên: “Tất cả có
thôi ngay đi không! Định giở trò gì hả? Giải tán? Cút hết! Các người
hãy nhìn xem! Tôi là Kiều Nhiên! Đây là Phương Hồi! Trần Tầm!
Triệu Diệp! Gia Mạt! Bọn mình là bạn bè không rời nhau một bước
hồi cấp ba! Không phải là kẻ thù! Tại sao lại thế này! Mọi người
quên hết những năm tháng đó rồi ư! Quên hết những tháng ngày
tràn ngập niềm vui, vô lo vô nghĩ rồi ư? Các ông không thể làm như
vậy… Không thể làm như vậy được…”.

Rồi Kiều Nhiên bật khóc, tất cả bọn họ đều khóc, Phương

Hồi ngơ ngác nhìn Trần Tầm, khóc không còn ra hơi.

Kiêu Nhiên từ từ đỡ cô dậy rồi móc ra 300 tệ đưa cho Trần

Tầm nói: “Ông xử lí chiến trường đi, tôi đưa Phương Hồi ra ngoài
cho thoáng”.

Kiều Nhiên dìu Phương Hồi ra khỏi nhà hàng, Phương Hồi vừa

khóc vừa nôn, đầu óc đã không còn tỉnh táo nữa. Kiều Nhiên cũng
không ngại bẩn, bế cô qua đường, đến quầy tạp hóa nhỏ mua
giấy ăn và chai nước khoáng, lau chùi cho cô. Phương Hồi không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.