NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 2 - Trang 345

Ra đến cửa rồi, Quảng Cường vẫn không chịu yên, còn quát lớn:

“Nói cho mày biết nhé Trần Tầm, tao thấy đã lắm! Nếu mày
cũng thích nó thì cứ việc tìm, đâu có phải đức hạnh gì đâu mà giả vờ
với tao!”.

Bên trong lại thêm một tiếng đập nữa vang lên, một lát sau có

tiếng bật khóc của Trần Tầm. Lúc này ngoài cửa đã có khá đông
người ngó vào, có cả bạn của hai đứa, đang định vào can, nhưng nghe
thấy tiếng khóc, tất cả đều sững lại, Quảng Cường cũng sững lại,
bọn họ chưa bao giờ thấy Trần Tầm bột phát như vậy và cũng
chưa bao giờ nghĩ cậu lại như thế, Quảng Cường không quát nữa mà
kéo Vương Thâm Chiêu hỏi: “Phương Hồi và Trần Tầm có quan
hệ gì vậy? Sao hắn ta lại thế nhỉ?”.

“Phương Hồi là mối tình đầu của Trần Tầm”. Vương Thâm

Chiêu thở dài nói: “Ông cũng coi trời bằng vung quá, Phương Hồi
rất tốt, sao lại dính vào ông nhỉ…”.

“M.kiếp! Tôi đâu có biết…”. Quảng Cường xoa xoa khuôn mặt bị

đánh sưng vù, quay đầu lại khua tay với đám đông nói: “Thôi giải
tán đi! Không có gì đâu! Chỉ hiểu lầm một chút thôi mà!”.

Trần Tầm biết, việc cậu ngồi khóc trên đất, giữa đống vỏ lạc

và mảnh vỡ này không ra thể thống gì, nhưng cậu không thể kìm
được nước mắt. Và cậu cũng không biết tại sao mình lại buồn như
vậy, phẫn nộ, đánh bạn, bật khóc đều là một chuỗi phản ứng tự
nhiên, cậu không hề giấu giếm, cũng không thể giấu giếm.

“Đứng dậy đi, đừng làm vậy”. Tống Ninh đưa tay kéo cậu lên nói.

“Có thuốc không? Cho tôi điếu”. Trần Tầm bực bội nói.

Tống Ninh đưa cho Trần Tầm một điếu thuốc, bàn tay

Trần Tầm run rẩy, cầm bật lửa hồi lâu mà không châm nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.