NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 2 - Trang 371

ông lố bịch đáng tuổi ba mình chứ!”. Phó Vũ Anh hậm hực nói:
“Hôm nay tớ không uống rượu nữa mà chỉ ăn sữa chua thôi!”.

Mọi người đều cười ồ lên, tôi gắp một miếng thức ăn rồi nói:

“Hôm nay mọi người cứ thoải mái sống theo cách của mình!”.

“Đúng vậy! Chủ tịch Mao Trạch Đông từng nói rằng, chúng ta là

mặt trời lúc tám, chín giờ, thế giới là của bọn họ và của chúng ta!
Thiên hạ thường bảo thế hệ sinh sau thập kỉ 80 như bọn mình vô
tích sự, tôi thấy đúng là vớ vẩn hết sức! Đi làm bọn mình có đứa
nào không vất vả không! Lúc giả vờ vẫn cứ phải giả vờ, lúc chửi nhau
vẫn cứ phải chửi nhau, lãnh đạo chỉ đâu ta đánh đấy, không phải
cũng giống đám thuế vụ đó sao? Ta có ưu điểm của ta, ta học
nhanh, biết sáng tạo, chắc chắn một ngày nào đó ta sẽ vượt mặt
bọn họ, một ngày nào đó ta sẽ trở thành nhân tài của xã hội, một ngày
nào đó ta sẽ có sự nghiệp của riêng mình! Trương Nam! Tôi ủng hộ
ông! Vì sự dũng cảm và những theo đuổi của ông! Cạn đi!”. Trần
Tầm nâng chén lên nói.

Những điều cậu nói đã khiến mọi người cảm thấy máu nóng

trong người sôi sục, ngay cả Phó Vũ Anh – người từ nãy đến giờ đòi
ăn sữa chua cũng bắt đầu uống rượu, tôi nghĩ thế hệ thanh niên
hơn hai mươi tuổi như chúng tôi chắc chắn sẽ không thua bất kì
ai.

Kết quả là hôm đó chúng tôi cũng hơi quá chén, Phó Vũ Anh say

khướt, ngã gục xuống người tôi, vừa nôn vừa khóc và nói: “Trương
Nam... em không muốn anh đi, không muốn anh đi...”.

Tôi cười buồn rồi đỡ cô nàng dậy, thầm nghĩ bụng lại dính vào

oan nghiệt nữa đây! Trần Tầm cũng đã ngà ngà say, cậu ta gọi taxi
cho chúng tôi, cùng tôi khiêng Phó Vũ Anh lên xe. Trước khi tôi lên
xe, Trần Tầm ôm tôi nói: “Sau khi đi làm tôi chỉ chấm mỗi mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.