NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 2 - Trang 79

chữ đó không phải là cậu ấy... mà là Trần Tầm. Cậu ấy đa mưu
qủy kế, không hề nói với tớ, nếu Tiểu Thảo không nói thì tớ vẫn cứ
nghi ngờ...”. Phương Hồi dựa vào người Kiều Nhiên, giơ tay lên nói.

Kiều Nhiên mím môi không nói gì, cậu dìu cô ra ban công phía

đối diện rồi mới quay người cô lại, đứng đối diện với cô rụt rè hỏi:
“Phương Hồi, nếu hồi đầu tớ cũng giống Trần Tầm, viết tên
tớ và tên cậu lên bảng thì cậu có thích tớ không?”.

Phương Hồi vẫn đang nhìn chăm chú lên mặt Kiều Nhiên, cô

nhìn chăm chú cậu bạn đang đứng trước mặt mình rồi từ từ cúi đầu
xuống.

Kiều Nhiên ngửa đầu lên thở dài một tiếng, không ai trong số

họ có thể quay trở lại ngày xưa, thế nên cũng không thể truy tìm câu
trả lời mà cậu mong mỏi nữa.

“Phương Hồi...”. Kiều Nhiên từ từ nắm chặt vai cô: “Tớ có thể...

ôm cậu một cái được không?”.

Bờ vai gầy guộc run lên, Phương Hồi có thể cảm nhận được hơi

ấm của bàn tay đang nắm chặt vai cô, cũng cảm nhận được sự chân
thành của cậu bạn đang đứng trước mặt mình, chỉ có điều hồi đó cô
rất coi trọng cái gọi là trong sáng và lòng chung thủy, thế là cô
liền lùi ra sau một bước ngắn, lắc đầu nói: “Kiều Nhiên, tớ xin
lỗi”.

Bàn tay đặt trên vai cô liền buông ngay ra, Phương Hồi không

dám ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt ấm áp đó, cô quay người đi,
uể oải trốn khỏi ban công tràn ngập nắng chiều đó. Không hiểu tại
sao cô cảm thấy tim mình thắt lại từng hồi, bước chân mềm
nhũn, suýt thì gục xuống. Nhưng cô không quay đầu lại, mặc dù
nước mắt đã nhạt nhòa, mọi thứ đều đã trở nên mơ hồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.