“Đồ nhát gan!”. Lâm Gia Mạt vừa khóc vừa nói.
“Hơ hơ, tớ vốn là kẻ nhát gan từ xưa đến nay mà”. Kiều Nhiên
cười và cúi đầu xuống.
“Thế bao giờ cậu đi?”. Lâm Gia Mạt khịt mũi hỏi.
“Ngày 20”.
“20? Bọn mình đã hẹn sẽ đi chơi Thanh Long Hiệp vào ngày 18
mà? Cậu không đi hả?”. Lâm Gia Mạt sửng sốt hỏi.
“Ừ, lần này không thể hoạt động cùng tổ chức được”.
“Kiều Nhiên, cậu nói thì nghe hay lắm! Nhưng như thế tàn
nhẫn biết bao! Cậu có thể tưởng tượng sau khi biết cậu ra đi mà
không nói một lời từ biệt thì tâm trạng của mọi người sẽ thế nào?
Cậu thích Phương Hồi như vậy mà để cho cậu ấy sau khi vui vẻ trở
về Bắc Kinh, lập tức biết cậu sang Anh rồi ư?”. Lâm Gia Mạt đẩy
Kiều Nhiên ra và hét.
“Trước mặt cậu ấy tớ chỉ thắng được một lần này thôi, cậu
tưởng tớ có cách gì khác để cậu ấy nhớ về tớ à?”. Kiều Nhiên nhìn
về phía xa rồi nói nhỏ: “Tớ luôn nói rằng chỉ cần cậu ấy vui là
được, trong lúc cậu ấy vui tớ đi ra thì không bị coi là nuốt lời sao?
Gia Mạt, cậu hãy giữ kín hộ tớ điều bí mật này nhé”.
“Thôi được, chỉ một lúc mà đã có hai điều bí mật rồi. Cậu không
được xuất ngoại mà quên quê hương bản quán đâu đấy! Nếu cậu
dám quên bọn tớ thì tớ sẽ thông báo hết chuyện của cậu cho thiên hạ
biết!”. Lâm Gia Mạt lườm Kiều Nhiên một cái nói.
“Ok! Cậu báo cáo cho thiên hạ biết hết cũng được!”. Kiều
Nhiên đưa tay về phía cô, Lâm Gia Mạt liền nắm chặt tay cậu và
kéo ngay cậu dậy.