NAM THIÊN NHẤT TUYỆT KIẾM - Trang 102

Uyển Thanh chống cuốc, nhìn luống khoai mì đang quắt đi vì khí lạnh,
nàng đã vun gốc cho ấm thêm thân cây nhỏ bé. Cái lạnh của ngày chớm
đông se sắt hơn những ngày Nguyên Huân còn bên nàng, ánh nắng chiều
nhuộm vàng trên nương sắn và chim trời vội vã về Nam, từng đàn sát cánh,
biết ngày nào chàng mới như chim kia quay về Nam, quay về với nàng bên
bếp lửa chiều đông giá. Nàng lẻ loi một mình với người cha già im lìm,
bệnh hoạn. Dư Tứ vốn ít nói, càng ít nói hơn nàng. Chỉ còn lại duy nhất nỗi
thương nhớ héo hon. Dư Tứ đi về phía nàng đứng, không biết trong con
người kia, có bao giờ buồn bã như nàng. Uyển Thanh hỏi :
- Dư thúc ơi, sáng nay Dư thúc đi săn có được gì không?
- Có đấy ?
- Con gì vậy?
- Một con nai !
- Sao mãi đến giờ điệt nhi hỏi Dư thúc mới nói, bây giờ để đâu rồi?
- Muối rồi, có để lại hai cân đấy!
- Chiều nay điệt nhi xào lăn cho gia gia và Dư thúc uống rượu nhé?
- Cũng được!
- Dư thúc này, gạo muối hết rồi !
- Biết rồi, mai đi bán da, mua luôn!
- Có nhiều không, lần này mua chiếc khăn quàng lông cho Dư thúc và gia
gia nhé?
- Ừ mua cho gia gia ngươi thôi!
- Sao Dư thúc không mua?
- Cái khăn tiểu thư mua cho năm xưa vẫn còn đấy!
Ơ hay, điệt nhi mách gia gia bây giờ, sao Dư thúc cứ gọi điệt nhi như người
xa lạ thế!
- Ta quên!
Dư thúc không thương điệt nhi sao?
- Sao không thương, thương nhiều lắm đấy!
Sáng sớm hôm sau, hai người xuống thị trấn. Uyển Thanh mặc bộ quần áo
theo kiểu người Thái, làm nổi bật tấm thân đầy đặn, cân đối, căng tràn nhựa
sống của nàng. Hai má nàng ửng hồng vì cái lạnh đầu đông, càng làm tăng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.