NAM THIÊN NHẤT TUYỆT KIẾM - Trang 467

tàng cây, mơ màng nhìn dòng sông êm uốn mình lấp loáng. Quê hương của
mình có gì khác lạ? Nó là nỗi đằm thắm và xôn xao trong trái tim nàng. Có
một điều gì đó làm cho nàng thấy nắng vàng hơn, gió thơm hơn, trời xanh
hơn, hoa cỏ mơn mởn hơn, trong lòng nàng, trong lòng của người trở về
nơi quê mẹ! Đã trên hai năm nay, Hoài Nam đã được mẹ dạy cho tiếng mẹ
đẻ Đại Việt. ôi, kỳ diệu làm sao âm điệu tuyệt vời của ngôn ngữ của Tổ
quốc nàng...
Chiếc xe lao dọc theo con đường mòn hẹp. Đỉnh Liên Sơn sừng sững trước
mắt, hoa đào nở rộ trên triền cao hồng tươi dưới. nắng... Căn nhà cũ vẫn
còn nguyên vẹn, không hiểu tại sao bọn Thất Sát đã không quay trở lại độ
ấy. Dư lão tứ đã già đi rất nhiều, dáng đứng còm cõi, ngơ ngác, nhìn cặp
ngựa sùi bọt mép kéo cổ xe dừng lại trước sân.
Nguyên Huân tung người xuống, ôm lấy Dư Tứ kêu lên:
- Dư thúc, Dư thúc đó ư! Cháu đã về đây. ..
Đoàn phu nhân cũng nhận ra người nô bộc năm xưa, bà kêu lên thảng thốt:
- Dư Tứ, Dư Tứ đó ư!
Dư lão tứ ngơ ngẩn, một lúc mới òa lên mừng rỡ:
- Thiếu gia đã về, Thiếu gia đã về !
Ông bỗng quay mình nhìn người đàn bà vừa hỏi tên mình, một lúc lâu
nghẹn ngào:
- Phu nhân, ôi Phu nhân đó ư ?!
Nói xong quỳ phục xuống đất. Nguyên Huân đỡ Dư Tứ dậy, nóng vội hỏi:
- Dư thúc, Đoàn Lục thúc của cháu đâu? Còn Uyển Thanh đâu rồi?
Dư Tứ ngậm ngùi, nói:
- Uyển Thanh chiều mới về, còn chủ nhân vừa mới thiếp đi, đã một tuần
nay ông hầu không hề nhắm mắt!
Gương mặt Đoàn phu nhân tái xanh, mắt đẫm lệ, phải cố gắng lắm bà mới
không ngất đi. Hoài Nam cũng chan hòa nước mắt dìu một bên mẹ. Nguyên
Huân rón rén bước lên thềm, cánh cửa khép hờ, chàng đẩy nhẹ. Căn phòng
chìm trong bóng tối mờ, leo lét ánh sáng của ngọn đèn dầu phộng, chiếc
giường xưa vẫn còn nguyên chỗ cũ.
Đoàn Chính Tâm đang nằm thiêm thiếp, gương mặt gầy ốm xanh xao, đôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.