NAM THIÊN NHẤT TUYỆT KIẾM - Trang 469

- Con ư! Trai hay gái, nó đâu?
Hoài Nam ôm chầm lấy cha, khóc nức nở:
- Con gái của cha đây ! Cha ơi!
Ông để bàn tay nhăn nheo lên tóc nàng, bàn tay kia vẫn nằm trong tay
Nguyên Huân:
- A, con ta, con đừng khóc, cho cha nhìn thấy con đi !
Hoài Nam ngẩng đầu lên, ông ngơ ngác, nói như reo:
- Ôi con, sao con giống mẹ con ngày xưa đến thế! Con tên là gì, con gái tội
nghiệp của ta!
- Thưa cha, con là Đoàn Hoài Nam!
Hoài Nam, Hoài Nam... ông nhắm mắt lại:
- "Yến muội! xin thâm tạ lòng em...!"
Phu nhân khóc nức lên:
- Không, không chàng đừng nói thế, hãy tha thứ cho em, đáng lẽ em phải tự
sát để giữ vẹn cùng chàng, nhưng vì con, vì con... Em xin chàng hãy tha
thứ... !
- Em có lỗi gì đâu Yến muội, bởi vì ta không đủ tài sức để bảo vệ em,
người có lỗi là ta. Yến muội ơi, em đừng nói thế, đã hai mươi năm, đã hai
mươi năm ta không ngừng âm thầm xin em xá tội. .. Em hãy ngồi lên đây
cạnh ta, để ta nhìn thấy em!
Đoàn phu nhân ngồi ghé xuống cạnh giường. Chiếc đèn lồng đã được thắp
lên từ lúc nào. Dư Tứ mở một cánh cửa sổ, ánh nắng nhẹ buổi đầu xuân
tràn vào.
- Em đừng khóc Phi Yến, em đừng khóc ! Tạ ơn trời đất kiếp này đã cho ta
gặp lại em; tạ ơn con, Huân nhi, con đã mang mẹ con về cho ta, mang em
con trở về. Ôi, Phí Yến, tóc em bạc cả rồi, nhưng em đẹp hơn xưa nhiều
lắm, hãy ngồi sát bên ta, Phi Yến!
- Không, em không thể ngồi gần chàng được, em ô uế lắm, em không xứng
đáng với lòng chàng dành cho em.
Không đâu em! Không có một bùn nhơ nào làm ô uế em cả. Em đã hy sinh
vì con, vì ta. Sao em lại nói thế làm cho ta đau lòng, hãy ngồi gần lại đây đi
em!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.