NAM THIÊN NHẤT TUYỆT KIẾM - Trang 508

Nguyên Huân như đứt từng đoạn ruột, chàng úp hai bàn tay lên mặt khóc
nức nở.
Dư lão tứ giọng trầm buồn:
- Trần công tử! Công tử có đau lòng thì cũng đã rồi, Uyển Thanh chẳng
sống lại được. Ai cũng một lần chết, biết đâu, nó lại chẳng làm cho Uyển
Thanh hạnh phúc hơn sao!
Nguyên Huân lẩm bẩm:
- "chẳng làm cho em hạnh phúc hơn sao!" Em buồn ta lắm sao? Ta không
hề làm điều gì bất xứng với em cả !
Một lát sau chàng ngẩng đầu lên hỏi:
- Nam muội, trước đó chị Uyển Thanh của em có điều gì khác lạ không?
- Sao Huân ca lại hỏi điều ấy, chị vẫn thường cùng em nhắc đến anh, chị lo
lắng cho anh trước mũi giáo, đường tên; em an ủi mãi chị mới thôi bớt lo
lắng!
- Thế, trước lúc nhắm mắt, Mẹ có nhắn cho anh lời gì không?
- Có đó Huân ca ạ! Mẹ để lại một lá thư phong kín, Mẹ dặn không ai được
mở ra, và trao lại cho anh. Mẹ vẫn luôn bảo với mọi người là Mẹ yêu quý
anh như con trai của Mẹ!
Nguyên Huân ngồi trước bài vị của Nhạc mẫu và hiền thê Đã ba hôm nay
chàng ngồi im lìm như thế, đầu chít khăn tang trắng, áo sô gai. Chàng để
tang cho Nhạc mẫu như mẹ ruột của mình.
Hôm nay, qua ngày thứ tư, tất cả mọi người với đầy đủ lễ vật lên thăm mộ
bên sườn đồi lộng gió... Ngôi mộ của Đoàn phu nhân và Uyển Thanh được
an táng bên cạnh mộ của Đoàn đại hiệp. Nhìn ba ngôi mộ đá, lòng Nguyên
Huân quặn đau. Hoài Nam quỳ sau lưng chàng, ba người thân trong gia
đình kính cẩn quỳ ở phía sau hai người.
Nguyên Huân làm đại lễ trước ba ngôi mộ, trước ba người thân yêu nhất
trong đời chàng. Khấn vái xong, chàng lấy lá di thư mang trong mình, bóc
ra, và đọc trước mộ:

"Con yêu dấu của Mẹ,
Từ ngày xưa, khi con còn nhỏ, khi con vẫn chưa lẫm chẫm biết đi, Mẹ đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.